LÝ LUẬN     VĂN HỌC     BÌNH LUẬN     PHỎNG VẤN     VỤ ÁN LIÊN QUAN     NHÓM ĐÀLẠT    TIỂU SỬ

"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988

"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993

"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995


                       Đảng với Dân, nói một mà hai !
                     (Nhân đọc bài Liệu có nhầm không của GS Nguyễn Đình Cống
                                                                                Hà Sĩ Phu
                   
             Thưa GS Nguyễn Đình Cống (GS NĐC) cùng quý vị độc giả
   Cuốn sách “Chia tay Ý thức hệ” (NXB Tự do) là thiện ý của bạn bè ở hải ngoại từ năm 2012 muốn có một cuốn sách ghi lại làm kỷ niệm 3 bài viết đã cũ của tôi từ 20 năm trước. Sau 3 bài cơ bản ấy tôi đã viết và trả lời phỏng vấn hơn 200 bài khác, phản ánh sự phát triển nhận thức của tôi kịp dòng thời sự. Vì thế tôi đã đề nghị ghi vào đầu sách mấy dòng như sau:

Đôi lời với bạn đọc 2012
Ba bài tiểu luận này bắt đầu viết từ 1988 đến 1995, đến nay đã trên dưới 20 năm. Tình hình thế giới và đất nước đã bao thay đổi, nhận thức của tác giả (HSP) cũng được bổ sung nhiều. Nếu được viết lại chắc chắn phải sửa đổi một số ý, đặc biệt là đánh giá kết quả giành Độc lập của mấy cuộc chiến tranh, cùng với Hồ Chí Minh và những nhân vật lịch sử thời ấy, cũng như nguyên nhân dẫn đến nguy cơ “Bắc thuộc kiểu mới” hiện nay, từ đó càng thấy rõ thêm những tác hại của một học thuyết sai lầm đối với Tổ Quốc chúng ta.
Tôn trọng thời điểm lịch sử của bài viết, chúng tôi vẫn giữ nguyên văn, nên gặp những điểm còn ấu trĩ lúc ban đầu mong người đọc rộng lòng lượng thứ…vv…
                                                                       Hà Sĩ Phu - Tháng 12-2012

 Trong những điều tôi đã biết là cần viết lại cho rõ hơn thì chủ yếu là cái câu ngắn gọn “Ta biết ơn chiếc thuyền nan đã đưa ta qua sông” (mà GS NĐC đã trích ra), khi tôi khuyên ĐCS phải biết từ bỏ “con thuyền Đảng trị Mác-Lê” khi đã qua sông.
GS NĐC là người đồng cảm với tôi một cách hết sức sâu sắc trong những nhận thức về triết học và xã hội, nên trong mấy trăm trang sách mà ông rất đồng tình, ông đã thấy “gợn” ngay lên một chút gì đó cần phải minh định trong cái câu ngắn gọn “ta biết ơn” ấy (biết ơn chủ nghĩa Mác-Lê đã giúp dân ta giành độc lập). Thực ra trong ba chữ “Ta biết ơn” ấy” thì chỉ một chỉ chữ “Ta” là quan trọng, vì tùy theo “VN ta”,“đảng ta”, hay “dân ta” thì sự cảm ơn kia sẽ là đúng hay sai.
Thực ra ngay từ đầu, trong bài “Dắt tay nhau…” năm 1988 tôi đã thấy thân phận khác nhau giữa “anh lái xe” và đoàn người trên xe (tức thân phận khác nhau giữa ĐCS và nhân dân) trên con đường Mác-Lê vạn dặm. Chủ nghĩa CS đã trao cho người lái xe, tức ĐCS “ một phương tiện quá đặc biệt, một chiếc xe mà trên đó có đủ lương thực(và quyền lợi) đến mức anh ta ăn cả đời không hết, thì chỉ cần đi một quãng là anh ta bắt đầu thay đổi ý định: cứ ngồi lì trên xe mà tọa hưởng, chứ dại gì xông pha mưa gió đến nơi xa xôi nọ ! Dẫu có đến nơi thì cái phần mà anh sẽ được chia chắc gì đã bằng cái phần mà anh đang có sờ sờ trên chiếc xe này ? Thế là anh lái xe biến luôn cái PHƯƠNG TIỆN chung kia thành MỤC ĐÍCH. Anh ta 'đến đích' một mình, đến 'thiên đường' rất sớm, còn mọi người thì chẳng ai được 'xơ múi' gì cả. Khi chiếc xe chỉ nổ máy, chữa máy giữa đường mà không đi nữa thì người lái xe đâu cần phải biết lái xe ! Cái anh ta cần biết bây giờ là kỹ thuật gây ảo giác và làm tê liệt khả năng phản ứng của mọi người).
Ngay từ 1988 tôi đã thấy người cầm lái trên “chuyến xe CS” nhất định sẽ vì lợi quyền trong tay mà phản lại mục đích ban đầu, mà chống lại khát vọng của nhân dân, trở thảnh lực lượng đối lập với nhân dân, chuyên lừa bịp và đàn áp. Chủ nghĩa CS đã chủ trương một con đường cực đoan khác biệt, chống lại những phương thức điều hành dân chủ nên đã trao cho ĐCS một quyền lực tuyệt đối nên khi đã cầm quyền thì dần dần họ đối lập với nhân dân.
Vấn đề khiến tôi lúng túng trong cách diễn đạt là: để khuyên ĐCS phải từ bỏ con đường CS, tôi đã ví von như kẻ lữ hành khi đã qua được sông rồi thì vứt con thuyền ở lại chứ đừng vác thuyền trên vai mà đi! Sự ví von đó có phần không thích hợp, vì người du hành cảm ơn con thuyền đã giúp mình vượt qua con sông, chứ VN dùng con thuyền CS thì vượt qua được gì? Chẳng những không giúp VN giành độc lập mà ngược lại đã dẫn dắt VN từ một nước đã có độc lập (chính phủ Trần Trọng Kim) đến chỗ trở thành ngôi sao nhỏ thứ 6 trên lá cờ Trung quốc, như thân phận 4 chư hầu khốn khổ Mản-Hồi-Mông-Tạng vậy. “Đảng ta” phải cảm ơn học thuyết Mác-Lê là đúng, vì nhờ học thuyết ảo tưởng phi khoa học nhưng đầy hấp dẫn đó nên lôi cuốn được số đông đầy cảm tính và chiếm được ngôi chúa tể trong xã hội, chứ “dân ta” thì được gì mà phải “cảm ơn”?
Hình ảnh qua sông vẫn vác con thuyền trên vai là dành cho một anh ngu đần ngớ ngẩn trong chuyện tiếu lâm, chứ không đúng trong trường hợp ĐCS kiên trì chủ nghĩa Mác-Lê, vì trong mục tiêu giành quyền lực độc tôn thì ĐCS không hề ngớ ngẩn mà tinh khôn, tinh ranh vào bậc nhất. ĐCS tinh khôn vẫn vác con thuyền trên vai mà đi khiến tôi đã đặt câu hỏi “anh dấu cái gì trong đó?” (tức là đã nghi ngờ có mưu mô gian dối bên trong) [1], nhưng năm ấy tôi chưa dám tách “VN ta” thành hai thành phần đối lập “đảng ta” và “dân ta” nên cứ lúng túng và mâu thuẫn trong cách diễn đạt, và đúng như GS NĐC nhắc nhở : điều mập mờ lúng túng này đến hôm nay nhiều trí thức chúng ta vẫn không tránh khỏi. 

     Về lý luận công khai, việc tách ĐCS thành một nhân tố khác biệt và đối lập với nhân dân quả là điều vô cùng khó khăn, nhất là tôi bắt đầu viết từ khi mà sự toàn trị của ĐCSVN bề ngoài vẫn còn rất yên lành. Để che đậy sự khác nhau, ĐCS đã luôn một mực tuyên bố quan hệ mật thiết máu thịt với nhân dân “ngoài quyền lực và lợi ích của nhân dân đảng ta không có lợi ích nào khác”, ai nói khác đi là chia rẽ đảng với nhân dân, là tội tày đình. Tôi chỉ có thể vạch ra cái ý phải cảnh giác với “anh lài xe” hay “anh lái thuyền”, tức bộ phận đang dẫn đường và lèo lái dân tộc, vì những kẻ dẫn đường này có lợi quyền đặc biệt và có mưu mô. Mặc dù đã khéo léo như vậy tôi vẫn bị số đông tránh né vì coi là “phần tử chống đối- phần tử cực đoan”. Tôi đã phải viết thư ra hải ngoại, từ chối một giải nhân quyền, xin đừng trao giải cho tôi vì việc đề cao tư tưởng của tôi sẽ làm nhiều người lúc bấy giờ hoảng sợ mà xa lánh tôi. ấy là vào những năm đầu của thế kỷ 21.

    Nhưng rồi tình hình dân chủ tiến triển, số trí thức và các bạn trẻ, trong đó có nhiểu đảng viên đã đọc các bài viết của những trí thức dân chủ, đã hiểu dần ra và mạnh dạn phản biện, mạnh dạn bộc lộ nhu cầu dân chủ, nhất là các bạn trẻ giàu sáng kiến. Tôi mới dần dần bộc lộ ngày một rõ hơn những điều trước đây mình chỉ hé lộ. Chủ yếu là mấy điều sau đây (tất cả đã đăng trên các trang Web dân chủ công khai):

1/ Mọi thắng lợi đều do truyền thống yêu nước và lòng hy sinh cao cả của dân tộc.
Sự nghiệp giữ gìn nền độc lập tự chủ cho Tổ quốc luôn lấy sức mạnh từ truyền thống yêu nước dũng cảm và thông minh hàng nghìn đời của nhân dân VN. Chủ nghĩa CS đã ký sinh vào nguồn sức mạnh ấy, đã khai thác nó, tận dụng nó để giành thắng lợi. Vậy ĐCS phải cảm ơn cội nguồn nhân dân vĩ đại ấy chứ không phải điều cảm ơn ngược lại, rằng “nhờ có chủ nghĩa CS mà VN giành được độc lập”! ĐCS Trung Quốc ranh ma lại mượn con đường CS để xâm chiếm nước ta một lần nữa, như vậy tác hại của chủ nghĩa Mác-Lê đối với nhân dân VN lại được “lũy thừa”.

2/ Cần làm rõ khái niệm Nội xâm.
Gọi Tham nhũng là giặc Nội xâm chỉ là sự ví von, nhằm đánh lạc hướng. Tham nhũng là tội kinh tế, nội xâm tức xâm lược là tội chính trị. Đảng cầm quyền độc tài chiếm mất quyền làm chủ đất nước của người dân mới chính là kẻ Nội xâm, dân bị mất nước vào tay người trong nước nên mới có chữ “Nội xâm”.

3/ Hai khái niệm “Việt Nam” trong nhn thức và lý lun.
Lâu nay nhiều ý kiến muốn vạch lối Việt Nam nên thế này, VN nên thế kia, đó là những câu nói chưa rõ chủ từ, vì Việt Nam nào chứ?
Hiện nay có hai cái đều gọi là VN: Việt Nam “B” là một VN với danh nghĩa chính thức, do nhà cầm quyền CS đại diện trước quốc tế và toàn quyền điều hành trong nước. Một Việt Nam “A” là VN của nhân dân VN , mang hồn cốt của dân tộc VN mà đại diện là tầng lớp Dân chủ và quần chúng tiến bộ ngày nay. Đó là 2 VN khác nhau, đối lập đến mức Sinh lộ của anh này là Tử lộ của anh kia, lối thoát của anh này thì anh kia chống lại. Không có lộ trình nào là chung cho cả A lẫn B để có thể dùng chữ “chúng ta” hay Việt Nam một cách chung chung.

4/ Muốn Thoát Trung phải Thoát Cộng, mà CS là thứ không thể “thoát ra” bằng cách sửa chữa và cải tạo (như nhận định của Boris Yeltsin).
Nội xâm là CSVN độc tài toàn trị. Ngoại xâm là CS Đại Hán Trung quốc. Ai rước cả hai kẻ “xâm lược” ấy vào đất nước VN thì người đó là chính phạm gây đại họa cho VN. ĐCS và các TBT về sau, dù phải được CS Trung quốc duyệt y theo một tiêu chuẩn quan trọng là nguyện nhượng bộ mọi mặt cho Tàu thì cũng chỉ là những kẻ tòng phạm, vì họ chỉ là những kẻ lái tàu trên một đường ray đã thiết kế sẵn. Điều đó giải thích vì sao cả kẻ Nội xâm lẫn Ngoại xâm đều bám chặt vào nhân vật HCM, chẳng qua là đễ giữ nguyên cái đường ray đã được thiết kế, trên đường ray ấy thì mọi chuyển động dù phức tạp đến mấy cũng vẫn dẫn đến cái đích đã được thiết kế, mà có thể người thiết kế cũng tưởng đấy là cái đích huy hoàng (?). Lại có ý kiến quyết trừng trị kẻ tòng phạm để được trở về với kẻ chính phạm thì thật là luẩn quẩn nực cười.

  Chủ nghĩa CS tuy sai lầm ở tính độc tài và tính ảo tưởng nhưng một thời đã làm khuynh đảo cả thế giới bởi đó là một “thể lừa” hoàn chỉnh. Cái lý thuyết giàu khả năng lay động và các hành động giàu khả năng chiếm lĩnh cứ gắn bó chặt chẽ với nhau một cách hữu cơ, có tính bù trừ và tương sinh, trong những kế hoạch chiếm lĩnh từng bước liên hoàn, khi tiến khi lui, cho nên muốn thoát khỏi CS mới buộc phải thoát từ gốc và thoát triệt để! Chỉ cần dính một chút vào đầu chiếc kim tiêm đã dính HIV là cơ thể ta sẽ nhiễm đúng bệnh HIV, bệnh CS cũng gây hoại tử từ trong Gien, từ trong cấu trúc DNA của con người như thế. Mọi phương án nhằm sửa chữa cải thiện một chế độ CS cuối cùng chỉ bị CS đồng hóa để làm cho CS mạnh thêm và khó thoát hơn. Sự trỗi dậy của con ác thú CS Đại Hán thời Tập Cận Bình là một bài học điển hình đắt giá cho cả thế giới về cái ảo tưởng muốn cải tạo chủ nghĩa CS một cách nhân ái lý tưởng như vậy.

Thưa GS Nguyễn Đình Cống,
chúng ta sở dĩ có được những suy nghĩ rành mạch là nhờ một trái tim dòng giống Lạc Hồng mà cha ông ta để lại, được hỗ trợ bởi phương pháp tư duy rành mạch của khoa học tự nhiên. Có hai thứ đó thì sớm muộn, ngưởi trước kẻ sau cũng gặp nhau cả. Câu mạn đàm số 1 của GS trong bài VIẾT LẠI CHO RÕ trong cuộc luận đàm về Biển đông vừa qua đâu có khác gì ý kiến của tôi về hai khái niệm Việt Nam A và B đã nói ở trên? Tôi nhớ GS đã nói đại ý rằng “… thay cho từ CHÚNG TA nên phân biệt nhân dânlãnh đạo. Kêu gọi “chúng ta”chung chung thực chất chỉ là kêu gọi trống không” !.

    Nhưng những ý kiến đúng cũng chỉ có hiệu quả thực tế nếu được sự tiếp sức của những nhà hoạt động chính trị có tài có tâm, có năng lực vận động và tổ chức quần chúng, là cần những tố chất hành động chính trị quý báu mà chúng ta không có, nhưng trong dân tộc 94 triệu người này nhất định phải có.
Tất cả vẫn còn ở phía trước, trong cái lãnh địa thiêng liêng của hồn thiêng sông núi và hồng phúc dân tộc.
H.S.P. ( 16/9/2019)  
[1] Nếu HCM chỉ dùng con đường CS làm phương tiện để giành độc lập như nhiều người đã biện hộ cho HCM, thì giành chính quyền xong HCM phải thoát dần con đường CS, nhưng “qua sông” rồi chính HCM vẫn đội con thuyền Mác-Lê trên đầu, đến Di chúc lúc sắp chết HCM vẫn không hề lộ chút gì về ý tưởng muốn thoát ly CS, còn muốn khi chết sẽ về với thế giới của Mác-Lênin !

https://baotiengdan.com/2019/10/16/dang-voi-dan-noi-mot-ma-hai
https://boxitvn.blogspot.com/2019/10/ang-voi-dan-noi-mot-ma-hai.html#more
http://www.boxitvn.net/bai/66002

 

Các bình lun trên báo tiếng dân:

·  nghiemnv 17/10/2019 at 12:24 am  Đúng Sai đã rõ ràng như vậy, chẳng nên không tin. Sao cúe mãi Phò Tà Quyền như vậy, gây bao điều ác. Phải hiểu Thân Tâm mình là giòng giõi Việt, cớ sao cứ mãi ôm cộng sản lạc loài đăm chìm trong tội ác.
Mượn ý của lời Phật dậy

·  Ha Dang 17/10/2019 at 4:51 am
- bệnh CS cũng gây hoại tử từ trong Gien, từ trong cấu trúc DNA của con người như thế.
tui thì đã biết bệnh cộng sản có thể và đã tàn phá kinh tế, xã hội, chính trị, văn hoá, v.v. là những cấu trúc nhân tạo nhưng tui chưa bao giờ biết cộng sản có thể ảnh hưởng đến gene, đến cấu trúc DNA của con người. Bác Hà sĩ Phu là dân biologists, bác có thể chứng minh cụ thể hơn nữa xem ?
- Mọi phương án nhằm sửa chữa cải thiện một chế độ CS cuối cùng chỉ bị CS đồng hóa để làm cho CS mạnh thêm và khó thoát hơn.
sửa chữa cải thiện chế độ CS không nằm trong lộ trình của nhiều người, nhưng tìm cách sống chung, và có thể là thoả hiệp với Cộng sản để từ từ triệt hạ họ là điều rất có thể phải làm trong thực tế. Chế độ này không phải sẽ thay đổi trong một ngày, mà đó là một quá trình. Làm sao mà sống chung, nhưng từ từ lật nó, đó là là vấn đề.
Trả Lời:  Văn Thành 18/10/2019 at 7:52 am
Thưa bác Hà Đăng, Tôi nghĩ bác HSP ví bệnh CS giống bệnh HIV ở chỗ chỉ cần dính một chút là bị mắc nguyên bệnh. Nhưng về nghĩa đen thì HIV-AID mới là bệnh cụ thể trong sách BỆNH HỌC của ngành Y, chứ bệnh CS chỉ là “bệnh” theo nghĩa bóng của văn học. có nghĩa tượng trưng, thì khi nói về Gien hay về DNA của bệnh CS cũng là theo nghĩa bóng ấy. HSP vừa là biologist vừa là nhà văn nên ngôn ngữ phải tùy hiểu theo cả hai nghỉa ấy cho thích đáng phải không ạ?

·  Batos Klassen 17/10/2019 at 10:15 am
Vấn đề là:” Làm sao mà sống chung, nhưng từ từ lật nó”?
Hãy thật cẩn thận với những kiểu comment đại loại như trên. Vô tình lại lọ vào “ý Đẻng”.Tại sao?
Chuyển động của nó gần đây là luộc dân Việt từ từ. Vặn lửa nhỏ. Hy sinh vài con cóc nhóm lò. Tăng cường kiểm soát hành vi dân chúng nhất là những người có khả năng gây ảnh hưởng lan truyền. Và xả dàn cho việc chửi đổng để dân xả xú bắp.
Tất cả là khéo léo vì…Đại Cục!!
Hồng phúc của dân tộc này. Nếu có. Phải là việc đồng lòng lôi cổ đảng Chó khỏi điều Bốn Hiến Pháp. Làm ngay, trước khi bị luộc chín. Thưa các bạn!

·  Khách Quan 17/10/2019 at 12:38 pm
Rất cảm phục sự can đảm dám nói thẳng ngay trong nước của HSP.về
chế độ CS.với nhiều mặt hạn chế của nó.
Tuy nhiên,hình như tác giả dùng chữ “tinh khôn” trong câu “Đảng CS.
không hề ngớ ngẩn mà tinh khôn vào bậc nhất” thì có ý ngầm khen họ
thì phải ? Tôi thiết nghĩ là “tinh ranh” thì chính xác hơn chăng ?
Có “tinh khôn” không khi họ bỏ việc NƯỚC (lớn và trường cữu) mà chỉ
ham việc ĐẢNG (nhỏ và tạm thời) ?
·  Ta huu quang 17/10/2019 at 2:13 pm
Điều gì làm nên những Ai cập,La mã, Trung hoa… cổ đại ? và cái gì làm nên sự khác biệt giữa nước Mỹ, Nhật, Đức và các nước Hy lạp, Mexico…..???

·  nghiemnv 17/10/2019 at 11:55 pm
TRONG XÃ HỘI VN NÀY, NGƯỜI NHƯ HÀ SĨ PHU DUY NHẤT CÓ MỘT!
TÔI K BAO GIỜ CÓ THẦN TƯỢNG. NHƯNG VƠI BÁC HÀ SĨ PHU TÔI KÍNH TRỌNG
BỌN RÁC RƯỢI KHOÁC ÁO NHÂN SĨ, MINH TRIẾT, TRÍ THỨC, ANH HÙNG…. NHIỀU LẮM. TÔI KHINH

·  Trả Lời : Quý Sửu 18/10/2019 at 8:06 am
Bài này bác Phu tập trung qui tội Hổ Chí Minh rất “êm” mà rất chính xác:
(Trích) “Nội xâm là CSVN độc tài toàn trị. Ngoại xâm là CS Đại Hán Trung quốc. Ai rước cả hai kẻ “xâm lược” ấy vào đất nước VN thì người đó là CHÍNH PHẠM gây đại họa cho VN”, “Điều đó giải thích vì sao cả kẻ Nội xâm lẫn Ngoại xâm đều bám chặt vào nhân vật HCM, chẳng qua là đễ giữ nguyên cái đường ray đã được thiết kế”, “Lại có ý kiến quyết trừng trị kẻ TÒNG PHẠM (như NPT) để được trở về với kẻ CHÍNH PHẠM (là HCM) thì thật là luẩn quẩn nực cười” (như ông Tương Lai và nhiều đảng viên khác đã muốn khẳng định lập trường “CS chân chính” cao siêu của mình như vậy!).
·  Trả Lời: ·  Chí Thành 19/10/2019 at 10:59 am  Đồng ý với nghiemnv, HSP vạch rõ “ĐCSVN độc quyền đã cướp mất nước của nhân dân VN, dân bị mất nước vào trong tay đảng. Khi ĐCS đã là giặc nội xâm thì mỗi đảng viên đều mắc tội theo giặc mà không biết đấy thôi” . “Kẻ đã rước cả giặc Nội xâm lẫn giặc Ngoại xâm vào chính là Hồ Chí Minh, thì HCM là kẻ CHÍNH PHẠM gây nên tai họa, dù bản thân HCM có tốt đẹp đến bao nhiêu cũng vô ích, vì với nhân vật chính trị thì “con người chức năng” mới quan trọng, bất kể “con người cá nhân” tốt xấu thế nào” . Đọc Hà Sĩ Phu ta hiểu ra những điều cơ bản tối ư quan trọng ấy, Quả thực HSP là trí thức duy nhất vạch ra những điều ấy, giúp ta vỡ lẽ ra như vậy.

 


LÝ LUẬN    VĂN HỌC    BÌNH LUẬN    PHỎNG VẤN    VỤ ÁN LIÊN QUAN    NHÓM ĐÀLẠT    TIỂU SỬ