"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988
"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993
"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995
|
|
“Chia Tay Ý Thức Hệ”
để
“Dắt Tay Nhau Đi
Dưới Những Tấm Biển Chỉ Đường Của Trí Tuệ”
Nguyễn Thanh
Giang
Đấy là
lời kêu gọi thiết tha của tiến sỹ sinh vật học Hà Sỹ Phu - nhà trí thức
uyên thâm, nồng nàn yêu nước.
Hà
Sĩ Phu tên thật là Nguyễn Xuân Tụ, sinh ngày 22-4-1940 tại thôn Lạc Thổ,
xã Song Hồ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh, trong một gia đình nhà nho
nghèo. Cha dạy chữ nho, bốc thuốc, làm ruộng, có khoảng mười năm làm
hàng mã ở Lạng Sơn. Mẹ buôn bán nhỏ, khi Bắc Ninh - Lạng sơn, lúc Kiến
An - Hải Phòng - Hà Nội.
Năm
tuổi bắt đầu học chữ nho. Bảy tuổi đi học quốc ngữ ở trường tiểu học Lạc
Thổ. Học “thành chung” (đệ thất đến đệ tứ) tại trường Ngô Quyền (Hải
Phòng) và Nguyễn Trãi (Hà Nội), tức là trong vùng Pháp chiếm đóng. Sau
1954, dưới chính quyền mới, tiếp tục học cấp 3 (tú tài) tại trường cấp 3
Trần Phú,Vĩnh Phúc.
Giai
đoạn này Xuân Tụ ở với gia đình người anh cả. Do anh cả lương thấp lại
đông con, ngay trong những ngày còn học cấp 3 Xuân Tụ đã rủ một bạn cùng
lớp mở một cửa hiệu kẻ biển, vẽ quảng cáo để có tiền mua sách vở. Tốt
nghiệp phổ thông, xin làm giáo viên cấp 2 hai năm rồi tiếp tục đi học
đại học. Chàng sinh viên nhỏ nhắn, tài hoa vừa học vừa nhận vẽ tranh cho
nhà trường. Năm 1965 tốt nghiệp khoa Sinh học tại Đại học Tổng hợp Hà
Nội.
Quãng
đời học sinh-sinh viên của anh là một quãng đời “oanh liệt”. Học giỏi cả
khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, năm nào cũng đứng nhất nhì lớp.
Bài làm văn của anh thường được thầy đem đọc cho các lớp khác nghe. Ban
nhạc, ban kịch, ban báo của lớp không thể thiếu mặt anh. Hiền lành, yêu
thầy mến bạn và được bạn mến thầy yêu là những ký ức về anh ở trường.
Tốt nghiệp đại học, Nguyễn Xuân Tụ làm giảng viên Đại học Dược khoa Hà
Nội, rồi làm cán bộ nghiên cứu ở Viện Dược liệu Trung ương. Với tư chất
tuấn tú, anh được cử đi làm nghiên cứu sinh ở Viện Hàn lâm Khoa học Tiệp
Khắc (1978-1982) về ngành Nuôi cấy mô và tế bào. N.X. Tụ là người đầu
tiên đưa cây Tam thất của Việt Nam vào quy trình nghiên cứu nuôi cấy
“in-vitro” tức nuôi cấy trong ống nghiệm (1977) để thu “sinh khối” và
nhân giống.
Về
nước với văn bằng Phó Tiến sĩ (nay là Tiến sĩ) ông được giao phụ trách
nhóm Nuôi cấy mô những cây thuốc quý tại Viện Khoa học Việt Nam rồi được
đề bạt phó giám đốc Phân viện Sinh học Đà Lạt. Năm 1993, do kiên quyết
đấu tranh và phản đối những việc làm phi lý, hại cho khoa học, ông nghỉ
hưu khi mới 53 tuổi.
Một số
bạn bè khoa học ở Tiệp Khắc kể rằng, suốt bốn năm làm nghiên cứu sinh,
ông say mê miệt mài đèn sách, không hề biết đến vui chơi, giải trí. Ông
tâm sự rằng lúc ấy tâm trí bị lôi cuốn hết vào một ước mơ, khi về nước
sẽ phát triển ngành Nuôi cấy mô và tế bào mà ông là một trong hai phó
tiến sĩ đầu tiên của đất nước về chuyên ngành mới mẻ này. Nhưng, khi về
nước ông thấy xã hội đã đổi khác, không còn là cái xã hội đầy lý tưởng
và trong sáng như lúc ra đi.
Thế
là, ôm trùm lên cái hoài bão nuôi cấy mô và tế bào sinh học là nỗi trở
trăn da diết ngày đêm về sự phát triển dị dạng đau lòng của cơ thể xã
hội Việt Nam. Và, ông quyết tâm đi tìm cái nguồn cội sâu xa của tội
trạng đó. Cơ duyên của HSP với lý luận xã hội học thực ra nẩy sinh đã từ
lâu. Ông nói với bạn bè: Học bạ của tôi ở Đại học Tổng hợp các môn học
đều đạt điểm tối ưu, riêng triết học chỉ đạt điểm trung bình. Ngay khi
học triết học Mác xít ở Đại học tôi đã thấy nó vương vướng thế nào ấy.
Nó chống lại những tư duy khoa học tự nhiên mà tôi tiếp nhận được, nhất
là chống lại Tiến hóa luận rất khoa học của Darwin.
Khi
con đường nghiên cứu sinh học bị tắc nghẽn thì cái “bào thai” lý
luận xã hội học đã nảy mầm từ những năm trai trẻ ấy cứ hấp thụ sinh khí
của cuộc sống mà lớn dần lên. Và đến ngày tháng nó phải đạp thủng mọi
chướng ngại để ra đời.
Năm
1988, cách đây 14 năm, “Dắt tay nhau, đi dưới những tấm biển chỉ
đường của Trí tuệ” xuất hiện. Bài viết chỉ vỏn vẹn mười trang.
Năm năm sau, HSP bồi thêm hai bài nữa, dài hàng trăm trang, toàn diện
hơn, sâu sắc hơn, quyết liệt hơn, giàu tính học thuật hơn. Đó là các tác
phẩm: “Đôi điều suy nghĩ của một công dân” và “Chia
tay Ý thức hệ”.
Ba bài
lý luận cơ bản đó thể hiện quá trình diễn giải và quy nạp xã hội học một
cách khoa học và hệ thống của nhà trí thức tài năng và can trường này.
Đã
từng miệt mài trong nghiên cứu khoa học tự nhiên, HSP hiểu khoa học ứng
dụng chỉ có thể xuất hiện và phát triển trên nền tảng của khoa học cơ
bản. Ông cho rằng trong khoa học xã hội cũng vậy, muốn xử lý những vấn
đề của con người và xã hội trước hết phải hiểu đúng bản chất con người,
bản chất xã hội cùng những quy luật cơ bản chi phối hoạt động và sự tiến
triển của con người và xã hội. Vì thế, HSP không dành tâm lực bàn về
những vấn đề chính trị và xã hội của Việt Nam hiện nay, mà quyết định
trước hết phải cày xới lại những nhận thức cơ bản kia, những nhận thức
mà ngày nay người thì cho là không cần bàn tới, người thì cho rằng những
nhận thức ấy đã được nhân loại giải quyết xong từ lâu, hoặc cho đó là
những vấn đề viễn vông, hoặc cho rằng trong chủ thuyết Mác-Lê thì những
vấn đề cơ bản ấy đã được nhận thức đúng, nếu có điều gì chưa đúng thì
chỉ thuộc những phần vận dụng thôi. HSP cho rằng nguyên nhân dẫn dến
những trục trặc khi vận dụng nằm ngay trong điểm xuất phát, từ những
nhận thức cơ bản, từ trong nguyên lý thiết kế, nên đã kiên nhẫn lục soát
lại từ gốc, đặc biệt là phần Duy vật lịch sử - phần triết lý về xã hội
của Mác. Cứ thế, lần lượt từng công đoạn ông đã chỉ ra cho công chúng
những lỗ hổng, những sai lạc, những ngộ nhận, những vết kém phẩm chất
ngay tại những hòn đá tảng dùng để thiết kế nên cái đại công trình nhân
loại có tên là Chủ nghĩa Xã hội. Trong đó, quan trọng hơn cả là ba luận
điểm cơ bản sau đây:
I) Trí
tuệ là yếu tố quyết định sự tiến hóa của xã hội:
Theo
HSP thì toàn bộ vũ trụ, cả thế giới vô sinh và hữu sinh, trong đó bao
hàm cả hai mặt vật chất và tinh thần không thể tách rời, đều tiến hóa từ
đơn giản đến phức tạp, từ thấp lên cao.
Về quy
luật tiến hóa của giới sinh vật thì khoa học tự nhiên đã khảo sát rất
kỹ. Trong thế giới sinh vật, loài người là dạng cao nhất nhưng cũng
không vượt ra ngoài những quy luật tiến hóa của sinh giới nói chung như
học thuyết Darwin đã tổng kết. Tuy nhiên, ở loài người xuất hiện bước
tiến nhảy vọt mang tính đặc thù là trí tuệ. Trí tuệ được lưu truyền và
tích lũy trong ngôn ngữ, văn tự cũng như trong công cụ sản xuất và tư
liệu tiêu dùng. Vì thế trí tuệ là dãy số cộng dương cứ tăng liên tục,
khiến cho xã hội sau nhất định tiến hóa cao hơn xã hội trước. Các tập
đoàn người khác nhau có thể dùng trí tuệ để tiêu diệt nhau nhưng chính
trí tuệ thì không bị tiêu diệt; chẳng những thế, không lùi mà chỉ gia
tăng. Chính dòng gia tăng không ngừng của trí tuệ mới thực sự là “cái
lõi bên trong của dòng tiến hóa” Sự đấu tranh nói chung (trong đó có
đấu tranh giai cấp) chỉ là cái “vỏ bên ngoài”, là “hiện tượng
kèm theo” của sự tiến hóa, chứ không phải động lực của sự tiến hóa
như học thuyết Mác-Lê đã lầm tưởng và khẳng định. Học thuyết Mác xít nói
đến tiến hóa của loài người mà không thừa nhận những quy luật tiến hóa
của Darwin (trước hết là quy luật đấu tranh sinh tồn) là một sai lầm tai
hại. Không thấy rõ hạt nhân của tiến hóa là trí tuệ, quy cho hạt nhân
tiến hoá xã hội là đấu tranh giai cấp, học thuyết Mác chẳng những đã coi
nhẹ vai trò hợp tác toàn cầu của trí tuệ mà còn dẫn dắt toàn cầu vào
trận chiến đấu tranh giai cấp “một mất một còn” triền miên. Cho
nên, dù muốn hay không, ở đây cũng biểu hiện tính phi nhân bản của chủ
nghĩa Mác.
HSP
còn vạch rõ rằng ngay cả khi phân tích về sự bóc lột giá trị thặng dư,
Mác cũng bộc lộ sự coi nhẹ vai trò của trí tuệ. Đây cũng lại là lỗ hổng
rất lớn của Học thuyết Kinh tế Mác xít.
Đưa
trí tuệ thành hạt nhân, thành động lực tiến hóa thay thế cho đấu tranh
giai cấp có thể được coi là “hòn đá tảng” trong nhận thức tiến hóa của
HSP, đối chọi quyết liệt với “hòn đá tảng” của học thuyết Mác xít. Vì
thế không có gì lạ khi bài “Dắt tay nhau, đi dưới những tấm biển chỉ
đường của Trí tuệ” (1988) vừa ra đời đã bị các nhà lý luận Mác xít
tập trung phê phán quyết liệt trên các báo và tạp chí lý luận. Người ta
công kích rằng: học thuyết Mác đã là kết tinh cao nhất của trí tuệ rồi,
theo chủ nghĩa Mác là đủ, nhấn mạnh trí tuệ nữa là thừa! Tuy nhiên, phê
phán HSP thì cứ phê phán nhưng Đại hội Đảng lần thứ 7 cũng đã lần đầu
tiên phải đưa trí tuệ thành một tiêu chí của Đại hội! Đến nay, các nhà
lý luận Mác xít ngày càng ít nói tới đấu tranh giai cấp, trong khi đó,
những khái niệm “kỷ nguyên văn minh tin học”, “toàn cầu hóa”,
“kinh tế tri thức” đang tràn ngập xã hội. Phải chăng luận điểm
của HSP về trí tuệ trong tiến hóa mặc nhiên đã được chứng minh.
II) Xã
hội là một hệ thống phân cực:
Từ sự
tiến hóa của tất cả các loài động vật có đời sống “xã hội” mà đỉnh cao
là xã hội loài người, HSP khái quát rằng thuộc tính tất yếu của đời sống
xã hội là tính “có tổ chức”, trong đó tất yếu hình thành hai cực thống
trị và bị trị (hoặc lãnh đạo và bị lãnh đạo). Đó cũng là thực chất của
sự phân chia giai cấp. Nhưng, đối lập với học thuyết đấu tranh giai cấp
Mác xít, HSP không cho rằng hai giai cấp thống trị và bị trị là đối
kháng một mất một còn, mà có quan hệ vừa tương sinh vừa tương khắc, vừa
mâu thuẫn vừa thống nhất, không thể tách rời nhau; vừa đấu tranh với
nhau vừa là tiền đề của nhau, nương tựa vào nhau mà phát triển. Thế mới
là “biện chứng”. Coi giai cấp thống trị là kẻ thù một mất một còn
của giai cấp bị trị và chủ trương xóa bỏ giai cấp, để cho giai cấp bị
trị “tự quản” như chủ nghĩa Mác Lê là hoàn toàn phi thực tế, phi
khoa học. Bởi vì, chính từ chỗ “tự quản” này sẽ lại hình thành sự
phân cực mới, lại hình thành giai cấp bị trị và thống trị mới. Nó cũng
giống như khi chặt bớt một cực của thanh nam châm thì chính tại chỗ chặt
sẽ hình thành cực khác vì các thanh nam châm bao giờ cũng có hai đầu.
Thực tiễn dường như đã chứng thực luận điểm này của HSP.
Tuy
nhiên, hệ quả của luận điểm cơ bản này mới đáng quan tâm hơn. Thừa nhận
tính phân cực là tất yếu thì sự đấu tranh để phát triển không dẫn tới sự
loại trừ nhau, mà dẫn tới một tương quan hợp lý hơn trong đó có quyền
lợi hợp lý của cả hai bên. Từ đó bảo đảm sự phát triển bền vững hơn của
toàn xã hội. Theo ông, sự thừa nhận lẫn nhau này chính là cội nguồn của
dân chủ. Đây là một trong những luận cứ quan trọng để HSP kết luận chủ
nghĩa Mác “đã giải sai bài toán của nhân loại”. Đây cũng đồng
thời là một luận điểm quan trọng để HSP nói rằng, trong triết học Mác
xít thì phần Duy vật lịch sử đã chống lại phần Duy vật biện chứng vì đã
đưa ra những giải pháp ảo tưởng cực đoan phi biện chứng.
Nhận
thức như HSP thì dân chủ không chỉ là một phong trào, không chỉ là xu
hướng của tổ chúc này hay tầng lớp nọ, không chỉ là con đường của quốc
gia này hay dân tộc kia, mà dân chủ là con đường tiến hóa tất yếu, là
đáp án không thể khác để “giải bài toán” khó nhất về tổ chức xã
hội của loài người đối với quan hệ giữa hai cực lãnh đạo và bị lãnh đạo.
Từ đây thấy rằng, lấy tính đặc thù của quốc gia để ngăn chặn sự phổ cập
của dân chủ chỉ là sự ngụy biện mờ ám.
HSP
không hề phủ nhận đấu tranh giai cấp mà còn coi sự đấu tranh giữa hai
giai cấp đối lập là tất yếu và luôn luôn cần thiết. Nhưng chủ trương đấu
tranh giai cấp một mất một còn để xây dựng một xã hội mới không còn giai
cấp thì chỉ là ảo tưởng về mục đích và “quá tả” về biện pháp. Mặt
khác, khi kìm chế sự tranh đấu của giới bị trị (vì cho rằng không còn
giai cấp đối kháng) thì tức là lại chuyển sang “quá hữu” vì nó
triệt tiêu lực thúc đẩy từ tầng lớp bị trị. HSP kết luận:Về mặt đấu
tranh giai cấp thì Chủ nghĩa Mác phạm cả hai sự thiên lệch cực đoan: vừa
tả khuynh vừa hữu khuynh !
III)
Chuyên chính vô sản là biến tướng của nền đức trị phong kiến:
HSP
cho rằng các nền chính trị xưa nay chung quy đều thuộc về một trong hai
hệ: Đức trị và Pháp trị.
Bắt cả
xã hội phải quy về một mối dưới sự hướng đạo của một cái “thiện”
độc tôn, đó là đức trị. Đức trị không thừa nhận sự đa dạng của xã hội,
không thừa nhận đối lập chính trị.
Trong
nhiều thế kỷ người ta cho rằng ép xã hội vào cái khuôn thiện như thế là
“đạo đức”. Dần dần con người mới nhận ra tư duy này thật là ấu
trĩ. Điều nghịch lý đã hiện hữu trong nhiều triều đại: đức trị thường
dẫn đến cực đoan, tàn bạo và chống lại quyền con người.
Không
chấp nhận có cái thiện độc tôn, mà thừa nhận tính đa dạng của xã hội,
trong đó tất yếu có đối lập; từ đấy chủ trương xã hội phải được điều
hành bằng một khế ước xã hội do cả cộng đồng đa dạng và đối lập tạo nên.
Đấy là cơ sở hình thành pháp trị. Nền chính trị pháp trị là bước tiến
nhảy vọt của nhận thức xã hội. Nó phù hợp với thực tế khách quan và mở
đường cho sự phát triển như vũ bão của trí tuệ, của nhân quyền và văn
minh nói chung.
Pháp
trị chính là sự triển khai về chính trị của quy luật dân chủ hóa như
cách phân tích ở trên. Nó là hệ quả tất yếu của tính phân cực. Do vậy
dân chủ tất yếu phải đa nguyên. Điều này đối lập hoàn toàn với tất cả
các nền đức trị, luôn chủ trương nhất nguyên, hoặc ở dạng này hoặc dạng
khác. Theo HSP, nền đức trị đạt đến cực thịnh ở chế độ phong kiến và,
chuyên chính vô sản là một biến tướng của đức trị ở thời điểm mà chế độ
phong kiến đã cáo chung nhưng nền pháp trị mới hãy còn manh nha. Ông gọi
chuyên chính vô sản “là triều đại phong kiến cuối cùng, là phép thử
cuối cùng của triết lý đức trị trước khi tắt hẳn”.
Khái
niệm đức trị và pháp trị được HSP dùng với một nội hàm triết học như đã
trình bày. Không thể hiểu chung chung rằng một xã hội có pháp luật hay
đề cao pháp luật là một xã hội pháp trị. Nếu pháp luật xây dựng từ một
quyền lực độc tôn, dựa trên một ý thức hệ độc tôn, với những đặc trưng
cơ bản của triết lý đức trị thì xã hội đó không thể là xã hội pháp trị,
nhà nước đó không thể là nhà nước pháp quyền. Do vậy, một khi đã chủ
trương chuyên chính vô sản thì không thể nói đến nhà nước pháp quyền
theo nghĩa chân chính đích thực của từ này. Và, khi không xây dựng một
nhà nước pháp quyền chân chính vững mạnh thì không thể có khả năng quản
trị một xã hội hiện đại với văn minh tin học, thị trường toàn cầu, pháp
lý toàn cầu, cạnh tranh khốc liệt và đòi hỏi nhân quyền cao như hiện
nay. Đó là ý nghĩa thực tiễn trong quan điểm lý luận này của HSP.
Ngoài
ba luận điểm chính kể trên, trong ba tiểu luận của mình, HSP đã đưa ra
rất nhiều kiến giải có tính triết học, chính trị học, văn hóa học, tâm
lý học... Chúng tôi lưu ý hơn cả đến mấy luận điểm sau đây:
1)
“Thuyết tam duy”
- HSP
phân chia mọi người trong mọi xã hội thành 3 loại: người duy lý
lấy nhận thức lý trí làm chuẩn, người duy tín lấy tình cảm và
niềm tin làm chuẩn, người duy lợi lấy lợi ích làm chuẩn. Ông liên
tưởng ba bộ phận xã hội đó qua các bộ phận trong cơ thể: khối óc, con
tim và cái dạ dày. Ai cũng có đầy đủ ba bộ phận tương thích với 3 yếu tố
xã hội nhưng tùy theo độ trội của yếu tố nào mà con người có kiểu suy
nghĩ và hành động khác nhau. Dẫu sao, yếu tố nào khi trở nên cực đoan,
thái quá đều không thể chấp nhận. Người duy lợi dễ cuồng nhiệt với cuộc
đấu tranh giai cấp. Chủ nghĩa đấu tranh giai cấp khó có thể xử lý tốt
mối quan hệ với người duy lý và duy tín nên dễ có xung đột với trí thức
và tôn giáo. Loại người nào thì có sự nhạy cảm với loại “ngôn ngữ”
ấy. Chẳng hạn với người duy lợi hoặc duy tín mà dùng “ngôn ngữ”
duy lý thì sẽ chẳng đạt được mấy hiệu quả.
Dựa
trên luận điểm này, HSP cho rằng đảng Cộng sản sẽ không bao giờ mắc bệnh
giáo điều. Khi thấy Mác-Lê có lợi thì dùng, phần nào không có lợi nữa
thì bỏ, lúc Mác-Lê ngáng trở quyền lợi của mình thì bỏ hẳn, thậm chí
chống lại mà không tuyên bố hoặc cứ tiếp tục tán dương đầu lưỡi! Cho
nên, khi bàn về tính tiền phong của đảng Mác-xít ông viết: “Lý thuyết
đó bản chất phi khoa học nên không thể là tiền phong. Không tiền phong
nhưng muốn đoạt lấy tiền phong thì quy trình đoạt tiền phong phải gồm 4
công đoạn:
1/
Thấy cái tiền phong thật trái với mình nên quy là phản động và cấm.
2/ Cái tiền phong thật chính là quy luật nên không diệt được, phải
để nó tồn tại một cách không chính thức.
3/ Thấy cái tiền phong thật rất hữu hiệu nên cũng làm theo.
4/ Công khai hóa việc làm theo này bằng cách bảo cái tiền phong thật
này là của mình, do mình khởi xướng”.
(Từ chỗ coi kinh tế hàng hoá là phi XHCN đến tung hô kinh tế thị trường
XHCN là một trong những ví dụ).
Vậy
thì, dù diễn biến thế nào mặc lòng, tất cả những luận điểm mà HSP phát
hiện có thể cuối cùng Đảng rồi cũng phải chấp nhận hết, miễn đừng phát
hiện sớm quá, khi Đảng chưa thể tiếp nhận hoặc chưa thu xếp được để đồng
hóa nó. Và, điều quan trọng hơn nữa là, không được lấy những phát hiện
đó để chứng minh Mác-Lê sai từ gốc, mà phải nói cách nào đó để chứng
minh rằng tất cả những phát hiện này đều đã có trong kho tàng Mác-Lê hay
của Đảng từ lâu rồi. Phải biết khôn vặt như mấy kẻ cơ hội, bất kể lẽ
phải, bất chấp lương tri, cứ phồng mang lên mà tung hô, cứ một mực cúc
cung ra sức tô vẽ thật đắc lực cho cái sự ưu việt của Đảng thì chẳng
những không bị trừng phạt mà còn được ban thưởng hậu hĩnh!
Nhưng
là người duy lý, HSP đã không ép nổi mình dùng thứ ngôn ngữ của người
duy lợi. Sự “bi quan” và đau đớn của HSP là ở chỗ ngay khi viết
ông đã biết trước kết cục này. Mâu thuẫn trong HSP là mặc dù đã cho rằng
cả người lãnh đạo và bị lãnh đạo ở nước Nam này đều ở trong “lò võ
Trạng Quỳnh” mà ra, nhưng vẫn không chịu nương theo ngón võ đó mà
hành xử. Ông bảo ông chỉ muốn bộc lộ nhận thức của mình theo đúng tinh
thần khoa học chứ không muốn làm chính trị. Thực ra, ông đã không biết
làm chính trị theo cái nghĩa thực dụng, cái nghĩa cơ hội đang tồn tại
rất phổ biến của nó trong xã hội ta !
2) Luận
điểm về quyền sở hữu và sự chiếm hữu
- Trên cơ sở nhận thức quyền sở hữu cá nhân đối với tư liệu sản xuất là
cơ sở vật chất để cá nhân đó tự giành được quyền con người của mình
trong cộng đồng xã hội, HSP cho rằng vì chủ nghĩa kinh tế nhà nước và
kinh tế tập thể không công nhận quyền sở hữu tư nhân đối với tư liệu sản
xuất chính và kiềm chế kinh tế tư nhân (như trước đây) cho nên ở đây
không còn cơ sở vật chất để nói đến nhân quyền.
Phân
tích quan điểm Mác xít coi sự chiếm hữu tư nhân đối với tư liệu sản xuất
là cội nguồn của bóc lột nên phải xóa bỏ, HSP viết: “Sự chiếm hữu như
căn nhà có hai buồng thông nhau là chiếm hữu tư liệu (có thể quy hết
thành tiền) và chiếm hữu quyền lực. Giữa quyền và tiền có quan hệ tương
sinh. Mác quá khắc nghiệt với sự chiếm hữu tiền nhưng lại quá nuông
chiều đối với sự chiếm hữu quyền. Thử hỏi trong một chế độ tập trung
quyền lực thì kẻ nắm hết quyền dại gì mà không sử dụng quan hệ tương
sinh vô hạn độ đó để trở thành kẻ chiếm hữu cả quyền lẫn tiền lớn nhất
trong xã hội?” Cho nên Mác định xây dựng một xã hội ưu việt đặc
trưng bởi tính công bằng thì thực tế lại tạo nên một xã hội bất công tàn
khốc hơn đâu hết! Đấy cũng là lý do để HSP khẳng định sự cần thiết phải
phân quyền và tản quyền.
3) Quan
hệ khắng khít giữa chính trị và văn hóa
- Quan hệ giữa chính trị và văn hóa tuy không được HSP tập hợp thành một
chuyên mục nhưng lại thể hiện hầu như xuyên suốt trong tư duy, lý luận
của ông. Cảm xúc về văn hóa cứ thấm đượm vào từng dòng từng chữ như một
chất men, cả ở những bài nghị luận triết học và chính trị, cả những bài
văn theo thể tự do, cả những bức thư gửi cho bè bạn... Tư tưởng văn
hoá-chính trị HSP chứa đựng các nội dung sau:
a- Trên
bình diện vĩ mô thì văn hóa quyết định chính trị:
Lúc
đầu không khỏi có người ngạc nhiên khi thấy trong các bài nghị luận
triết học-chính trị học, HSP đã giành một khối lượng to lớn và bao trùm
cho những vấn đề văn hóa: Tính cách Á đông, tính cách Việt Nam, ba loại
người (tam duy), tầm văn hóa của trào lưu cộng sản, vấn đề dân trí, vấn
đề nhân cách, quân tử và tiểu nhân, quốc nạn dối trá, sự ngụy biện,” lò
võ” Trạng Quỳnh... vân vân... Thực ra HSP muốn biểu đạt rằng mọi biến cố
về chính trị và kinh tế dẫu thiên hình vạn trạng vẫn diễn ra trên một
cái nền cố kết, đó là bản chất văn hóa, là thực trạng văn hóa của cả
cộng đồng dân tộc trong một quốc gia. Trong tác phẩm “Đôi điều suy
nghĩ của một công dân” ông viết: “Kẻ chiến thắng cuối cùng là
văn hóa”. Khi nói về nhân dân, ông hiểu linh hồn của nhân dân là
văn hóa, sức mạnh thực chất của một “nhân dân” là ở nền văn hóa
của nhân dân ấy, cho nên “nhân dân nào thì thành tựu ấy, nhân dân
nào thì tai vạ ấy”. Việc đổi mới, nếu thực là một sự nghiệp lớn
thì phải là sự kiện cả dân tộc “chuyển mình, tự vượt qua mình mà đi
lên”, chứ không phải chỉ là thay đổi một đường lối, thay đổi các
chính sách. Chính sách nào thì cũng chính những con người ấy thực hiện.
Không thay đổi được nhận thức, tâm lý, tập quán thì quanh đi quẩn lại
vẫn như thế mà thôi. Cho rằng một dân tộc muốn chuyển mình và vượt qua
mình, tất nhiên phải biết rõ mình, nhất là biết rõ các cố tật đã ghìm
chân mình bao đời nay. Dân tộc ấy, do vậy, phải biết tự phê phán. Thế
là, HSP xung phong đứng ra tự phê phán dân tộc mình.
Theo
HSP, “tật xấu” của người Việt nam cần phê phán nhất là tính
thực dụng, sự khôn vặt. Con người Việt Nam tuy rất thông minh nhưng
vì chủ yếu hướng trí thông minh vào mục tiêu thực dụng và biện pháp khôn
vặt nên hình thành một loạt biến chứng như:
-
Không có tư tưởng, chỉ thích-nghi vặt, chắp nhặt, vá víu, dung hòa, pha
trộn, tùy tiện, thiển cận, gặp đâu thì đối phó đấy, khi cần lại thay đổi
như không, miễn sao thấy lợi trước mắt là được, còn bản chất nó là cái
gì thì không quan trọng. Vì thế mà một mặt rất coi trọng cái thiện cái
mỹ, nhưng mặt khác lại coi nhẹ cái chân. Theo HSP thì đặc điểm này giúp
cho sự bảo tồn, nhưng không thể độc lập tiến lên thành một bản lĩnh gì
mới được! Từ đây mà đành chỉ “ký sinh” vào những giá trị văn minh
của người khác tuy rất thông minh và đầy khả năng sáng tạo.
- Tuy
giầu tình người, tình làng nghĩa xóm, nhưng thiếu ý thức xã hội nên rất
cục bộ-địa phương.
- Giàu
bản năng hợp quần để chống kẻ thù xâm phạm bờ cõi, nhưng trong nội bộ
dân tộc thì sẵn sàng chiều lòng bề trên để được yên phận. Anh hùng trước
kẻ thù nhưng hèn nhát trước người cầm quyền. Đây là nhược điểm nghiêm
trọng trong tiến trình dân chủ hóa xã hội.
- Sự
thông minh khi đem trộn với những đặc điểm trên ắt sinh ra mẹo vặt, bạt
ngàn mẹo vặt. Bước quá đà của mẹo vặt là dối trá. Hậu quả của dối trá là
sự tàn phá nhân cách. Do vậy sẽ không thể nào hành xử như người quân tử,
mà chỉ là những kẻ tiểu nhân. Điều hiểm ác là, kẻ tiểu nhân lại thường
khi dễ dàng “hạ đo ván” các bậc quân tử.
Cho
nên, trong khi khẳng định “Người chiến thắng cuối cùng là văn hóa”
thì HSP lại nhận định: “Trong một cuộc đối đầu trực tiếp, thì có
tình trạng ngược lại, kẻ chiến thắng là cái thiếu văn hóa, thậm chí càng
thiếu văn hóa càng dễ chiến thắng”. (Xem “Chia tay Ý thức hệ”,
phần “Tầm văn hóa thấp của trào lưu cộng sản”). Có chỗ ông viết “dùng
cái mặt trái của con người để chiến thắng cái mặt phải của con người”.
Điều này xét ra thật đau lòng, nhưng là thực tế không ít người từng trải
nghiệm.
b-
Trong những cục diện trước mắt thì chính trị quyết định văn hóa
:
Khi
bàn về “Nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”
HSP gọi đây là “đứa con lai láu cá”. Cho nên trong khi nhiều
người lo sợ rằng như vậy kinh tế sẽ bị cản trở và không tiếp tục phát
triển được, HSP lại tuồng như thản nhiên. Ông cho rằng khôn ngoan như
người Việt Nam thì không phải lo về chuyện làm ăn kinh tế. Cái đáng lo
là “khi sự dối trá đã ở tầm quốc sách” thì tất cả những quan hệ
gia đình và xã hội cũng sẽ “vỏ một đằng ruột một nẻo” và thế thì
xét về mặt văn hóa “dân tộc mình là kẻ thua cuộc” nhưng về mặt
kinh tế thì có thể nhất thời thành đạt!” Dân tộc có thể trở thành kẻ
giàu có nhất vùng nhưng sẽ không thoát khỏi tầm một kẻ làm giàu hãnh
tiến”. “Cái gì rồi cũng có cả, đừng lo, có thiếu chăng chỉ thiếu một
sự tử tế!”. “Nếu khôn khéo ta có thể thoát khỏi những cuộc
khủng hoảng kinh tế, nhưng dân tộc lại phải đương đầu với một cuộc tổng
khủng hoảng nhân cách!”. Nhiều chỗ ông nhắc đến một xã hội “lộn
ngược” do “thang giá trị bị lộn ngược”! Có lần ngồi tâm sự
với bạn bè ông lo ngại:” Ai cũng nói tình trạng dân trí thấp, tưởng như
ý kiến thống nhất nhưng đến khi hành động để nâng dân trí lên mới thấy ý
kiến ngược nhau hoàn toàn. Tuyên truyền cho dân chỉ biết tiếp thu một
chiều, chỉ biết nghe theo, chỉ biết quan tâm đến cái gì đã được định
hướng, ngoài ra không biết độc lập suy nghĩ, không biết tiếp nhận cái gì
khác nữa thì chính là làm cho dân trí thấp đi chứ sao lại là nâng lên?”.
Một lần khác ông lại viết: “Nói những khiếm khuyết ấy là do truyền
thống muôn đời để lại cũng chỉ đúng một phần, phần lớn là do người cầm
quyền đã dày công tôn tạo!”.
Tiếp
tục biện giải, ông còn cho rằng sự du nhập của chủ nghĩa Mác -Lê đã củng
cố mạnh mẽ hơn cho những nét tiêu cực của tính cách Việt Nam. Đến thời
kỳ đổi mới thì đường lối kinh tế thị trường theo định hướng XHCN lại
càng ảnh hưởng tiêu cực đến tính cách Việt Nam nhiều hơn nữa. Chính trị
rõ ràng đã và đang chi phối văn hóa! Vì vậy ông khẳng định: Muốn có đổi
mới phải bắt đầu từ dân trí. Trong phần mở đầu bài “Chia tay Ý thức
hệ” HSP đã bầy tỏ mối lo ngại rằng việc cố duy trì một chủ nghĩa vô
hồn bị thời đại đào thải sẽ tạo ra “một khoảng trống ghê rợn”.
HSP muốn nói đến một khoảng trống văn hóa, khoảng trống tâm hồn, khoảng
trống lý tưởng, khoảng trống nhân cách.
Có
người nhận định: Người ta quy cho ông tội phản quốc có lẽ do ông đã khơi
ra và đi sâu vào vấn đề mang tính văn hóa này, chứ chưa hẳn chỉ vì ông
đã phanh phui tính phi khoa học của một học thuyết.
*
HSP ra
sức chứng minh chủ nghĩa Mác-Lênin là một học thuyết có nhiều thiện tâm
nhưng ảo tưởng, thiếu khoa học,
nên cuối cùng sẽ bị thời đại đào thải. Tuy vậy, cũng như nhiều người,
ông thừa nhận ở giai đoạn đầu nó có tác dụng tích cực trong việc động
viên phong trào dân tộc chống đế quốc, giành độc lập. Điều này quyết
định tính hai mặt của nhiều đảng Cộng sản. Ở Việt Nam và các nước cùng
hoàn cảnh, đảng Cộng sản đều đi lên bằng hai chân, từ hai nguồn gốc. Một
từ tiếng gọi của chủ nghĩa yêu nước, một từ tiếng gọi của chủ nghĩa đấu
tranh giai cấp để xây dựng thiên đường mới.
Với
đảng CSVN ông khẳng định chủ nghĩa yêu nước là “chân trụ”, nên
đảng có một giá trị tự thân trong lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc
Việt Nam. Không cần đến chủ nghĩa Mác-Lê, Đảng cũng tự khẳng định được
chỗ đứng của mình trong dân tộc. Đứng vững trên “chân trụ” ấy,
như đã qua sông thì bỏ con thuyền ở lại, Đảng có thể và cần khéo léo
tháo bỏ cái chân ảo tưởng lỗi thời bên kia đi rồi thay thế bằng một chủ
nghĩa quốc tế khoa học và hiện đại, dân chủ pháp trị. Như vậy, đứng trên
đôi chân mới, Đảng sẽ đoàn kết được toàn dân tộc, lấy lại được sức mạnh
của mình, hòa nhập vào thế giới và đưa dân tộc vào nền văn minh toàn
cầu.
Nhưng
khốn nỗi, chính cái chân đang thoái hóa kia mới tạo ra đặc quyền đặc lợi
mà không ai can thiệp vào được. Oái oăm thay, vì cái lợi ấy của Đảng, mà
dân tộc phải trả giá. Vì cố giữ cái chân đang hoại thư đó mà cơ thể xã
hội đã và đang sinh ra đủ thứ bệnh tật. Còn ngoan cố giữ cái chân ấy thì
không thể nào chữa được các quốc bệnh nan y. Cho dẫu rằng quá trình “đổi
mới” đã đưa ra được nhiều sách lược khôn khéo và tài giỏi giúp vượt
thoát vòng tử nạn, nhưng nguồn bệnh tự tâm can mà chỉ lo đắp vá chạy
chữa biểu bì thì những khốn nguy của bạo bệnh vẫn ẩn tàng đâu đó. Chẳng
chóng thì chày, lịch sử sẽ bắt ta quay trở lại, giải quyết đúng cái điều
mấu chốt mà ta đã cố tình bỏ qua.
*
Trong
cả tư duy lẫn cách diễn đạt, HSP thường rất chú trọng tính logic, tính
hệ thống.
Từ đây, ông đã có những phát hiện độc đáo. Tôi rất nhớ cái lập luận HSP
dùng để ”tranh luận” với Mác về động lực của tiến hóa. Theo Mác, trong
cái dòng chảy bất tận của xã hội loài người thì chỉ có một giai đoạn là
có giai cấp, trước đó chưa có giai cấp và sau đó thì không còn. Mác nói:
trong giai đoạn có giai cấp thì động lực của tiến hóa là sự đấu tranh
giai cấp. HSP nêu câu hỏi, vậy ở giai đoạn trước đó và sau đó thì động
lực của tiến hóa là gì? (tất nhiên Mác không trả lời được vì chưa thấy
Mác nghĩ đến chuyện này). Mác chưa khảo sát cái toàn bộ mà đã khẳng định
cái cục bộ thì sao gọi là “biện chứng”! HSP thêm một lần lại khẳng định:
Nếu khảo sát cái toàn bộ hẳn Mác sẽ thấy sự tiến hóa chỉ có một động lực
xuyên suốt từ đầu đến cuối là sự tích lũy và gia tăng không ngừng của
trí tuệ.
Đấy là
kết quả tư duy, lý luận hệ thống theo chiều dọc. Một ví dụ về hệ thống
theo chiều ngang là khi HSP nói về tính tổ chức, tính kết cấu của xã hội
loài người theo từng cấp độ từ thấp lên cao: cá nhân, vợ chồng, gia
đình, dân tộc, giai cấp, quốc gia, quốc tế (nhân loại). Trong chuỗi tổ
chức ấy chỉ có cá nhân và nhân loại là gần như vững bền tuyệt đối. Hai
đơn vị này có phẩm chất tương thích với những giá trị nhân quyền thuần
khiết. Thứ đến là vững bền kết cấu dân tộc, đơn vị có ý nghĩa văn hóa.
Trong khi đó, quốc gia là đơn vị kết cấu hành chính nên ý nghĩa của nó
đang có xu hướng giảm dần theo lịch sử. Ý nghĩa của lòng yêu nước cũng
vậy.
Trong
mỗi kết cấu ấy con người chịu một sự ràng buộc nhất định, nói khác đi là
con người bị mất tự do vì rất nhiều tầng ràng buộc. Nhưng, xu hướng tiến
hóa là cá nhân con người phải ngày càng được tự do. Cho nên, tiến hóa
cũng đồng thời cuốn theo tiến trình giải phóng con người. Cuối cùng rồi
sẽ chỉ còn là những cá nhân sống trong nhân loại.
Muốn
giải phóng con người thì tất cả các tầng trói buộc đều cần được tháo gỡ.
Chừng nào còn bất kỳ một tầng trói buộc nào là cá nhân vẫn chưa có tự
do. Nắm vững ý nghĩa của sơ đồ tổng quát ấy ta có thể tự giải đáp nhiều
vấn đề. Ví dụ khi nhà nước bị thế giới phê phán là đối xử với nhân dân
mình (tức quan hệ trong một quốc gia) còn thiếu dân chủ mà ta lại cãi
rằng nước mình đã chiến đấu giành độc lập tức là đã có thứ nhân quyền
lớn nhất rồi, thì rõ là không thể thuyết phục nổi ai. Dùng thủ pháp văn
học, HSP hài hước: như thế khác nào anh chồng mở toang cổng chính bên
ngoài nhưng vẫn nhốt chặt vợ mình trong buồng mà phân bua với hàng xóm
rằng: cổng chính đã mở toang thế kia mà vợ tôi vẫn kêu chưa có tự do là
nghĩa làm sao? Cho nên nói “chủ quyền quốc gia cao hơn nhân quyền”
lại càng vô nghĩa nữa. Mà nói cho cùng, đối với người chồng gia trưởng
kia thì chủ quyền quốc gia cũng chẳng quan trọng đâu, chỉ có cái “gia
quyền” mà anh ta đang nắm giữ là quan trọng thôi! Tung hô chủ quyền
quốc gia chẳng qua cũng chỉ để ngụy biện, kẻ đang nắm giữ cái quyền gì
cho mình thì bảo quyền ấy cao hơn tất cả.
*
Tại
Hội nghị Trung ương 5 bàn về công tác lý luận trong tình hình mới, tổng
bí thư Nông Đức Mạnh kêu gọi: “... phát huy dân chủ và trí tuệ tập
thể, phân tích và đánh giá tình hình trong tinh thần “nhìn thẳng vào
sự thật, đánh giá đúng sự thật, nói rõ sự thật”, thẳng thắn nêu lên
các vấn đề cần tranh luận để đi đến chân lý, tập trung thảo luận vào
những vấn đề mấu chốt...”. Hưởng ứng lời kêu gọi đó, tôi đã bỏ khá
nhiều công sức lục tìm và đọc lại mấy tác phẩm lý luận cơ bản của Hà Sỹ
Phu. Tôi, thêm một lần, càng hết sức ngạc nhiên. Không chỉ vì cái tầm
lớn lao, sâu sắc của tác phẩm mà còn vì không thể nào hiểu nổi vì sao
lại có sự cay đắng đến nhường ấy cho số phận của tác phẩm và tác giả !
Còn
nhớ, vào thời gian tác phẩm triết luận đầu tay của HSP ra đời, trong một
buổi đăng đàn của ông, một nhà lý luận văn học lão thành có uy tín lớn
bỗng như ngộ ra và thốt lên: “Rất
có thể từ buổi hôm nay sẽ hình thành một cái gì đây!”.
Nhà thơ Bùi Minh Quốc thì nói: Đây là một quả bom! Chúng ta sẽ
công bố, chính tinh thần cách mạng và cầu thị của Mác sẽ ủng hộ chúng ta
!”.Tạp chí Lang Bian định đăng vào số 4, nhưng đến số 3 đã bị
đình bản. Tạp chí Sông Hương viết thư cho HSP đánh giá rất cao
bài này và công bố sẽ đăng vào số 37, nhưng bị kiểm duyệt phải thay bằng
bài khác của HSP “Biện chứng và ngụy biện trong công cuộc đổi mới”.
Rồi từ đấy bài viết không được đăng ở đâu cả. Thế nhưng, điều kỳ lạ là
sau đó hàng loạt bài công kích lại rầm rầm nổ ra
trên
rất nhiều sách báo, tài liệu của Đảng, kể cả trên báo Nhân dân và trong
tài liệu chuẩn bị Đại hội Đảng lần thứ 7. Hơn một năm trời bộ máy chuyên
chính vô sản chống lại kịch kiệt bài viết này, đặc biệt là luận điểm
Động lực của tiến hóa là trí tuệ chứ không phải đấu tranh giai cấp”.
Đây là một cuộc “chửi nhau” mà không có “nhau”.
Người ta bịt miệng HSP lại rồi cứ thế te tát: mày nói thế này, mày nói
thế kia. Cả vú lấp miệng em như thế, mồm loa mép dải như thế, nhưng bắt
cả nước đứng nghe! Cái thói cửa quyền, vô lương, bất chính này cho đến
nay vấn tiếp tục được duy trì để hành xử với nhiều người khác, trong đó
có tướng Trần Độ.
Ít
thấy có nhà lý luận nào mà ngay bài viết đầu tiên đã làm bận lòng thiên
hạ đến vậy. Kết quả là người ta càng tìm đọc HSP nhiều hơn. Nước ngoài
in và dịch thành tuyển tập, tiếng tăm các tác phẩm HSP vang dội khắp
đông tây. Đau đớn thay, ảnh hưởng trong nước và quốc tế càng lớn, tai
ương đến gõ cửa HSP càng khủng khiếp hơn. Khi bộ máy lý luận Mác xít của
Đảng bất lực, người ta thác quyền cho công an và tòa án ra tay.
Người
ta tông xe cho HSP ngã nhào để giật túi, cướp cho được lá thư của thủ
tướng Võ văn Kiệt, tạo cớ đưa HSP ra toà. Nếu đúng lẽ đời thì việc gì
phải bàn xem bức thư đó có phải là bí mật quốc gia không, ông Võ văn
Kiệt vô tình (thật ra thì có lẽ cố ý) để lọt thư ra ngoài thì ông phải
chịu trách nhiệm chứ. HSP có đến ăn trộm rồi đem đi bán lấy tiền đâu mà
phải chịu tù tội.Tha thiết mong rằng lương tri hôm nay chưa đủ dũng cảm
thì ngày mai hãy vì công lý, nhất định đừng quên xét lại tội ác vụ kỳ án
này.
Hiện
nay ông vẫn bị quản chế tại căn phòng 23 mét vuông thuê của nhà nước,
trong khu chung cư của Viện khoa học Việt nam ở 4E Bùi thị Xuân, Phường
2, thành phố Đà Lạt. Căn phòng nhỏ đã chịu 3 lần khám xét, lục soát.
Điện thoại bị cắt từ lâu. Hàng tháng phải lên trình diện ở phường, phải
khai báo tất cả những ai đến thăm, nếu khai còn sót công an sẽ đưa sổ
ghi ra đối chiếu và nhắc nhở. Mới 62 tuổi mà râu tóc bạc phơ, trong
người mang đủ thứ bệnh tật. Sách có câu ”Nhất dạ sầu, tu mi tận bạch!”.
Huống chi nỗi “sầu” thế sự đã chục năm trời, tù túng đã 7-8 năm nay.
Nhưng ai gặp gỡ, trò chuyện với ông vẫn thấy rất vui. Ông nói giữ được
như vậy đến hôm nay là nhờ có sự động viên quý giá của những người hiểu
biết và có tấm lòng, của bầu bạn khắp nơi, đặc biệt của bà Đặng Thanh
Biên, người bạn đời dũng cảm rất hiểu chồng đã tận tụy chia ngọt sẻ bùi
cùng ông suốt những năm tháng gian nan.
Có
người bảo Hà Sỹ Phu là niềm tự hào của triết học nước ta. Tôi không được
học khoa xã hội một cách hệ thống, không thông tuệ triết học nên không
đủ khả năng ước định, song le, tôi vẫn mong sao Hà Sỹ Phu xứng đáng như
thế.
Hà Nội, Xuân Nhâm Ngọ
Nguyễn Thanh Giang
Nhà A3P9 - Tập thể phòng không Hoà Mục
Phường Trung Hoà- Quận Cầu Giấy
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
TIỂU SỬ |
|