Tiêu Dao Bảo Cự
Cái tựa đề nghe có vẻ nghịch lý. Nhưng ta thử suy
ngẫm tiếp.
Thông thường lịch sử đã chứng minh khi đất nước bị
xâm lăng, toàn dân dễ đoàn kết lại để chống kẻ thù chung. Trong tình
hình phức tạp và có nhiều chia rẽ như hiện nay, việc Trung Quốc xâm
lược có thể là một cơ hội, hơn nữa là một cơ hội lớn cho sự đoàn kết
dân tộc.
Với Trung Quốc, ông cha ta đã không hề khiếp sợ và
đã chống xâm lược, giữ được đất nước qua hàng ngàn năm chiến đấu. Ai
học lịch sử mà không biết và tự hào với những chiến công hiển hách
của người xưa: Hai Bà Trưng và nghĩa binh các bộ tộc đương đầu với
quân Nam Hán, vua tôi nhà Lý đánh tan giặc Tống, quân dân nhà Trần
ba lần đại phá quân Nguyên, Lê Lợi – Nguyễn Trãi và nghĩa quân
trường kỳ kháng chiến đánh đuổi giặc Minh, Quang Trung Nguyễn Huệ
với những đội quân thần tốc làm cho giặc Thanh kinh hồn bạt vía…
Nước ta là một nước nhỏ nhưng đã đánh thắng những
đoàn quân xâm lược hùng mạnh của phương Bắc nhờ sự đoàn kết, lòng
dũng cảm của toàn dân, cùng với trí tuệ và khí phách anh hùng của
những người lãnh đạo. Ta cảm phục biết bao khi ôn lại những hành
động và lời của người xưa.
Bà Trưng đã “phất cờ nương tử thay quyền tướng quân”
để trả nợ nước thù nhà. Bà Triệu cỡi voi hiên ngang “đạp làn sóng
dữ, chém cá kình ở biển khơi chứ không cam tâm làm tì thiếp cho
người”.
Giọng đọc thơ sang sảng của Lý Thường Kiệt trên sông
Như Nguyệt đã trở thành bản Tuyên ngôn Độc lập đầu tiên của dân
tộc:“Nam quốc sơn hà Nam đế cư/Tiệt nhiện định phận tại thiên
thư/Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”.
Bài thơ dõng dạc xác định chủ quyền, bờ cõi, cảnh báo trước lũ giặc
xâm lược tất sẽ thất bại.
Trần Hưng Đạo trong bài “Hịch tì tướng” nói những
lời cháy như ngọn lửa khi phải nuốt nhục nhìn thái độ kiêu căng của
bọn xâm lược:“Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, nước mắt
đầm đìa, ruột đau như cắt, chỉ giận không được ăn thịt nằm da nuốt
gan uống máu quân thù, tuy trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn
thây ta bọc trong da ngựa cũng nguyện xin làm”.
Nguyễn Trãi trong “Bình ngô đại cáo” thể hiện sự
kiêu hãnh của một dân tộc chiến thắng:
“Tướng giặc bị cầm, nó vẫy đuôi cầu sống,
Thần vũ không giết, ta thể lòng trời để tỏ hiếu
sinh.
Tham chính Phương Chính, nội quan Mã Kỳ được cấp năm
trăm chiếc thuyền, đã vượt biển về mà còn hồn kinh phách lạc.
Tổng binh Vương Thông, tham chính Mã Anh, được cấp
mấy ngàn ngựa, đã về nước mà còn ngực đập chân run.”
Quang Trung Nguyễn Huệ sau khi đánh tan tác đạo quân
xâm lược đã cho người đóng giả mình sang triều kiến vua nhà Thanh
trong khi chuẩn bị lực lượng cho một cuộc tấn công sang Trung Quốc.
Trong thời đại mới, tình thế phức tạp hơn, ta đã
“đánh thắng hai đế quốc to” nhưng không giữ được độc lập tự chủ khi
đi dây giữa các nước lớn Mỹ - Nga – Hoa và đã hi sinh hàng triệu con
dân trong những cuộc chiến tranh đẫm máu gấp nhiều lần ngày trước và
vẫn tiếp tục bị xâm lăng bằng nhiều hình thức mới.
Rõ ràng Trung Quốc đã lấn đất, chiếm biển trong mấy
chục năm qua và mới đây nhất, bằng một việc làm trắng trợn, thành
lập thành phố Tam Sa bao gồm cả Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam
là một hình thức xâm lược mới. Trước tình thế đó, nhân dân và nhà
nước Việt Nam đã làm gì?
Ngoài những bài viết trên mạng, việc biểu tình của
vài trăm sinh viên, học sinh và văn nghệ sĩ ở Hà Nội và Sài Gòn
trước Tòa Đại sứ và Tòa Lãnh sự Trung Quốc hôm chủ nhật 9/12/07 vừa
qua là hành động đầu tiên để phản đối xâm lược. Sự việc này đối với
các quốc gia dân chủ là bình thường, quá đỗi bình thường, nhưng ở
Việt Nam hiện nay, hành động đó được coi là anh hùng và ngày 9/12
được ghi nhận như một ngày lịch sử. Tại sao thế?
Nói một cách hài hước, đó là tại ông Lê Dũng, phát
ngôn nhân của chính phủ. Ông tuyên bố liên quan đến việc biểu tình:
“Đây là việc làm tự phát chưa được phép của các cơ quan chức năng
Việt Nam. Khi các vụ việc trên xảy ra, các lực lượng bảo vệ của Việt
Nam đã kịp thời có mặt, giải thích và yêu cầu bà con chấm dứt việc
làm này."
Một tuyên bố tệ hại nhất, phản chính trị nhất, thể
hiện chủ trương và tư thế của nhà cầm quyền hiện tại: Kìm hãm nhân
dân trong sự phục tùng nô lệ và run sợ trước thế lực của bá quyền
Trung Quốc. Đó không phải là đường lối ngoại giao khôn ngoan, chính
là sự khiếp nhược tự đưa mình vào thế yếu. Đó là không dựa vào sức
mạnh của dân tộc, chính là nghi ngờ lòng yêu nước và lo sợ trước
tinh thần phản kháng của nhân dân.
Biểu tình chống xâm lược phải xin phép. Từ xưa đến
nay mới có một nhà nước tuyên bố như thế.
Người ta có thể dễ dàng hiểu rõ cái gì ẩn đằng sau
tuyên bố này:
-
Chứng tỏ với Trung Quốc rằng đó là do dân tự
động làm, nhà nước Việt Nam sẽ nói chuyện hòa hoãn chứ không dám
căng thẳng với nhà nước Trung Quốc.
-
Lo sợ những cuộc biểu tình chống xâm lược sẽ là
sự tập dượt, là tiền đề cho những cuộc biểu tình chống độc tài
sau này.
Cả hai điều đó đều sai lầm và chứng tỏ sự thiếu trí
tuệ và bản lĩnh. Trung Quốc chỉ sợ Việt Nam, nhân dân Việt Nam chỉ
giữ được đất nước khi toàn dân đoàn kết một lòng, những người lãnh
đạo đủ tài ba và khí phách huy động được sức mạnh của toàn dân tộc
như ông cha ta đã từng làm. Sự phản kháng chính đáng của nhân dân
được bộc lộ sẽ là điều kiện và động lực cho một chính quyền mạnh và
thực sự vì nhân dân, cho dù đó là chính quyền do Đảng Cộng sản lãnh
đạo.
Đảng Cộng sản đã từng đồng hành với dân tộc và hiện
nay đang giương cao ngọn cờ tư tưởng Hồ Chí Minh. Những câu nói của
Hồ Chí Minh về tinh thần dân tộc đã được tuyên truyền nhồi sọ đến
mức chỉ cần nhắc đến nửa câu, nhiều người đã có thể đọc nốt nửa câu
còn lại: “Không có gì quý hơn…”, “Các vua Hùng đã có công dựng
nước…”, “Ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm…”, “Nước Việt
Nam là một…”, “Dù có đốt cháy cả dãy Trường Sơn…”. Vậy thì có lý gì
nhà nước cộng sản không chống Trung Quốc xâm lược?
Khi Trung Quốc tiến hành cuộc tấn công biên giới năm
1979, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đã ra một lời
kêu gọi làm nức lòng người, không kém hào khí so với những bài hịch
cứu nước của cha ông.
Đảng Cộng sản đã từng bị phê phán là vì giai cấp hơn
vì dân tộc, bị mang tiếng (và thực sự) đã nhượng đất, nhượng biển
cho Trung Quốc trong một số hoàn cảnh lịch sử nhưng vẫn chưa công
khai làm rõ (thực ra đó là quyết định của một số người lãnh đạo chứ
không phải của toàn Đảng). Trước tình hình hiện nay nhân dân đứng
lên biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, nhà nước do Đảng Cộng sản
lãnh đạo buộc phải đứng trước tình thế phải chọn lựa, không thể nhập
nhằng được nữa.
-
Nếu vì bất cứ lý do gì, đàn áp những người biểu
tình, chính là chống lại nhân dân, đứng về phía bọn xâm lược.
-
Nếu ủng hộ nhân dân biểu tình, không phải chỉ
một mà nhiều cuộc biểu tình và những phương thức sáng tạo khác
của nhân dân, đó là đứng về phía nhân dân chống xâm lược. Đây là
cơ hội vàng cho Đảng Cộng sản để xóa tan những phê phán, nghi kỵ
và tìm lại được sự ủng hộ của nhân dân.
Trong thời đại ngày nay, chống xâm lược không nhất
thiết phải bằng vũ khí chiến tranh. “Đường vinh quang xây xác quân
thù” chỉ là một con đường bất đắc dĩ, vì xác quân ta hẳn nhiều hơn
xác quân thù và xác quân thù cũng là xác nhân dân một quốc gia khác
bị đẩy ra cầm súng.
Với tinh thần nhân bản và khát vọng hòa bình của
toàn nhân loại, không có dân tộc nào được quyền hưởng hạnh phúc trên
xương máu và lầm than của các dân tộc khác. Tài nguyên thiên nhiên
là tài sản chung của toàn nhân loại. Chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, tư
tưởng bá quyền nước lớn là những gì xấu xa, rừng rú, không phù hợp
với con người văn minh. Hận thù dân tộc chỉ là di sản của những thời
kỳ man dã.
Ngày hôm nay chống xâm lược trước hết phải bằng trí
tuệ, bằng những biện pháp tư tưởng, ngoại giao, kinh tế, chính trị
trên nền tảng ý chí và sự đồng thuận của toàn dân chứ không phải
bằng những biện pháp cực đoan, bạo động, xuất phát từ hận thù dân
tộc. Dĩ nhiên cuối cùng khi không thể làm khác phải cầm lấy vũ khí,
nhưng trước đó phải làm cho các dân tộc ý thức được tinh thần nhân
bản và hòa bình để ngăn chặn các chính quyền và những thế lực hắc ám
giành quyền lực và quyền lợi bằng máu của nhân dân dưới những ngôn
từ hoa mỹ và bịp bợm.
Trong cuộc chiến chống xâm lược Trung Quốc hiện nay,
sự đoàn kết nhất trí của toàn dân, không phân biệt chính kiến trong
và ngoài nước là điều quyết định. Chính quyền chỉ có thể dựa trên
nền tảng đó để đấu tranh với kẻ xâm lược. Trong nhân dân, thanh niên
sinh viên học sinh và trí thức, văn nghệ sĩ là mũi nhọn xung kích.
vì chính những thành phần này là những người có nhiệt huyết, trong
sáng, nhạy cảm và trí tuệ để đi đầu trong cuộc chiến đấu.
Với tinh thần đó, hai cuộc biểu tình ngày 9/12 chính
là sự thức tỉnh đầu tiên mở màn cho một vận hội mới của dân tộc.
Đà Lạt ngày 12/12/07