"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988
"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993
"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995
|
|
RFA phỏng vấn Tiến Sĩ Hà Sĩ Phu
Sự ngụy biện này là xúc phạm sự thật và xúc
phạm lý trí của con người
Giới thiệu: Thưa quý thính giả, tại cuộc họp báo ở Seattle, thủ tướng
Phan Văn Khải nói rằng những người tù chính trị tại VN bị bắt, giam
cầm là vì vi phạm pháp luật chứ không phải VN không có tự do tư tưởng,
tôn giáo và dân chủ. Phản ứng về lời phát biểu đó, tiến sĩ Hà Sĩ Phu,
một nhà dân chủ hàng đầu của VN cho rằng bằng sự trãi nghiệm của bản
thân và kinh nghiệm của bè bạn thì ông thấy sự ngụy biện đó là xúc phạm
sự thật và xúc phạm lý trí của con người. Mời quí vị theo dõi phần đầu
cuộc trao đổi với nhà dân chủ Hà Sĩ Phu với Việt Hùng của đài chúng
tôi.Từ Đà Lạt, ông Hà Sĩ Phu lên tiếng:
TS Hà Sĩ Phu: Tôi cũng như mọi người dân Việt Nam ở trong nước và ngoài nước
hiện nay đều rất quan tâm đến chuyến đi của thủ tướng Phan Văn Khải. Trước hết
xét về tính cách bên ngoài, về mặt hình thức thì đây đúng là một chuyến đi lịch
sử. Nó là chuyến thăm đầu tiên của người đứng đầu chính phủ CSVN sang thăm một
nước cưụ thù mà lại chính là nước quyết định khả năng của mình vào tổ chức quốc
tế WTO. Nhưng chuyến đi có thực hiện được sứ mệnh gọi là lịch sử ấy hay không
và thực hiện đến mức độ nào, thì còn đứng trước những thử thách không đơn giản.
Cái chính là đường lối đối nội và đối ngoại của đảng CSVN có những thay đổi căn
bản gì hay không để tương ứng với cục diện mới đó, cục diện mới của văn minh
nhân loại. Và sự thay đổi ấy là thực tâm đến mức độ nào? Hay vẫn chỉ là “sự uyển
chuyển của sách lược” như vẫn diễn ra trong quá khứ.
Việt Hùng: Như vậy phải chăng tiến sĩ muốn nói đến yếu tố kinh tế là trọng tâm
trong chuyến đi này hay sao?
TS Hà Sĩ Phu: Tôi biết nhiều người quan tâm đến kinh tế. Bởì vì vẫn coi kinh
tế là nền tảng, kinh tế đi trước rồi sau này mọi thứ nó thay đổi theo. Tôi cũng
mong ông Khải được thu hoạch được thật nhiều về kinh tế. Song tôi thấy kinh tế
chưa hẳn đã là nền tảng đâu. Mà những yếu tố chính trị và xã hội mới chính là
nền tảng cho kinh tế. Nếu sự hợp tác kinh tế mà không đặt trên cơ sở tương thích
về chính trị ,văn hoá, xã hội thì kinh tế cũng không phát triển lâu dài được,
và không bền vững được, mà có khi còn dẫn đến kết quả không mong muốn nữa.
Việt Hùng: Thưa TS trong khi dư luận thì cho rằng 30 năm kể từ khi sau chiến
tranh kết thúc ngày 30 tháng 4 năm 75 là thời gian quá đủ để quên đi quá khứ.
Liệu VN đã hoàn toàn gác lại quá khứ hay chưa ạ?
TS Hà Sĩ Phu: Tôi nghĩ rằng chính yếu tố ấy quyết định chuyến đi của ông Khải
có đạt được kết quả lịch sử hay không, hay là hạn chế, là ở chỗ ấy.
Cho phép tôi được triển khai ý vừa rồi. Tôi nói rằng có 3 vấn đề Chính trị Xã
hội rất quan trọng mà nó quyết định kết quả của chuyến đi.
Thứ nhất là chuyện Dân chủ. Tôi thấy như thế này: Về vấn đề Tự do tư tưởng ta
cứ nói là ta rất dân chủ , không hề bắt bớ giam cầm bất cứ ai vì chuyện tín ngưỡng
hay chính kiến cả. Tôi nhớ trong cuộc họp báo 12 giờ trưa hôm qua ông Khải có
nói thế. Mà ông nói rằng họ bị bắt là vì họ vi phạm luật pháp,mà vi phạm luật
pháp thì nước nào chẳng phải trừng trị. Bằng sự trải nghiệm của bản thân và kinh
nghiệm bè bạn thân của tôi, tôi thấy sự Ngụy biện này là xúc phạm Sự thật và
xúc phạm Lý trí của con người. Bởi vì rất đơn giản, một khi anh đã hình sự hóa
những sự trao đổi về quan điểm và về tư tưởng, nó vốn là sự trao đổi về quan
điểm và tư tưởng thôi nhưng hình sự hóa nó, thì tự nhiên sự trao đổi tư tưởng
ấy nó biến thành phạm pháp, chứ có gì đâu là lạ. Cho nên mất dân chủ chính là
ở thứ luật pháp đó. Phải sửa ngay luật pháp đó. Những người phát biểu như tôi
hay như ông Hoàng Tiến… thì ở Mỹ xem có ai người ta gây phiền không, người ta
cắt điện thoại, và người ta gây khó khăn về đời sống không?
Chưa kể rằng rất nhiều sự đàn áp và khống chế còn vượt lên trên cả cái thứ luật
mà vốn nó đã thiếu dân chủ rồi. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc ông Khải không nên nói
cái câu Ngụy biện ấy nữa. Nhưng tiếc rằng trong cuộc họp báo vừa rồi ông lại
nói cái câu ấy mất rồi!
Tôi nói tiếp về chuyện dân chủ. Đảng ta cứ khăng khăng rằng ta đã có tự do báo
chí. Thế bây giờ ông Nguyễn Thanh Giang và ông Phạm Quế Dương xin ra báo đấy,
nếu là Mỹ thì đương nhiên hai ông ấy được ra báo rồi. Nếu không tin ông Khải
cứ hỏi thử ông Bush xem “ở nước ông như ông Thanh Giang, ông Quế Dương xin ra
báo thì ông có cho ra không?”. Đương nhiên họ được ra chứ. Và ông Khải cứ thử
hỏi ông Bush xem là đảng Cộng Hòa của ông ấy thì có điều cấm kỵ gì giống như
là 19 điều cấm của Đảng CSVN đối với đảng viên của mình không? Để so sánh ngay
thôi, chứ ông đừng nói là ở nước nào nó cũng thế cả.
Tôi nghĩ rằng nếu ông Khải cứ kiên trì quan điểm cũ thì cũng khó lòng gây niềm
tin cho người nghe được. Thật ra hai điều tôi dẫn chứng ấy để nói về sự còn thiếu
dân chủ, cũng như những điều khác nữa, thì tôi thấy có cùng nguyên nhân là chế
độ đảng trị Mác Lê Nin thôi.
Việt Hùng: Như vậy vấn đề thứ hai là gì ạ?
TS Hà Sĩ Phu: Là vấn đề hòa giải dân tộc!. Bởi vì nó là một trong những mục đích
trong chuyến đi ông Khải lần này, là muốn hòa giải với khối người Việt di tản
lớn nhất. Tôi chỉ xin lấy một vài sự việc mới đây, có liên quan đến sự hòa giải
này.
Trước khi ông Khải làm một chuyến đi lịch sử như thế thì lại để xảy ra một việc
rất thất nhân tâm là việc phá bức tượng đài kỷ niệm ở đảo Pulau Bidong. Bức tượng
đài này để tưởng nhớ các nạn nhân là người Việt Nam máu mủ của mình bị chết,
thứ hai là để cảm ơn sự nhân đạo của các nước bạn. Thế mà mình lại chủ trương
đàm phán với người ta để phá cái đó đi. Đập vỡ cái đó thì có khác gì đập vỡ cái
năng lực hòa giải của dân tộc.
Thứ hai , một việc khác nữa là đợt kỷ niệm 30 tháng 4 vừa rồi. Ông Kiệt đã trả
lời phỏng vấn, trong đó có nói hai ý quan trọng( tức nhiên là ông vẫn còn nói
theo quan điểm của người cộng sản). Một là sự cố 30 tháng 4 này làm cho hàng
triệu người VN vui thì cũng làm cho hàng triệu người VN buồn…, thứ hai là ông
nói rằng kết thúc cuộc chiến tranh đó có sự thắng lợi từ miền Bắc… nhưng cũng
có vai trò của một lực lượng thứ ba, và chúng tôi còn biết thêm rằng, có những
nguồn tin cho biết là đến ngày đó nội các Dương Văn Minh đã ngồi tề tựu, cho
người xuống mở sẳn cửa Dinh Độc Lập để đón người chiến thắng, một hành động đẹp
như thế. Nghĩa là chiếc xe tăng mà ta vẫn thấy trên tivi húc đổ cánh cổng thì
thực ra cánh cổng nó mở rồi, không có sự húc đổ. Nếu có húc đổ thì chỉ là sự
húc đổ cái ta dựng lên để đóng phim thôi. Tôi thấy nếu chuyện cánh cổng đã mở
sẳn này mà nó là có thực ấy mà, thì hay lắm, vì đó chính là sự mở lòng ra với
nhau, mở ra cơ hội để hòa hợp sau này. Mà cần húc đổ là húc đổ sự hận thù, cho
nên tôi
nghĩ rằng nếu lịch sử là như vậy, cánh cổng Dinh Độc Lập đã được mở sẳn thì đẹp
quá. Thế nhưng trong tuyên truyền chính trị thì không phải như vậy mà vẫn là
xe tăng vào húc đổ... Nếu chúng ta cũng học cách của tổ tiên mà xé hết các văn
bản chứng tích của hận thù để mở lòng ra với nhau thì đâu có tạo ra những cuộc
biểu tình chống lại chính phủ cầm quyền như đang diễn ra ở bên Mỹ bây giờ. Cho
nên tôi trả lời câu của anh Việt Hùng đưa ra lúc nảy về khả năng hòa giải. Tôi
nghĩ rằng nếu không đụng chạm gì đến quan điểm cơ bản này mà ta cứ hô hào hòa
hợp thì tôi nghĩ là không dễ.
Còn một chuyện nữa về hòa hợp, đó là ta cứ bênh vực cho cái hòa hợp với ông Nguyễn
Cao Kỳ thì tôi nghĩ rất tốt thôi. Nhưng nếu hòa hợp được với cái ông mà đã ném
bom, trong khi đó vẫn kiên quyết tiếp tục bỏ tù những ông như Nguyễn Khắc Toàn,
như Phạm Hồng Sơn, như Nguyễn Vũ Bình là những người không hề biết ném bom mà
chỉ biết ném ra các sáng kiến. sáng kiến để thăm dò cái tấm lòng dân chủ, tấm
lòng vì dân của người cầm quyền thôi. Hai chuyện ngược nhau như thế thì làm cho
người ta cảnh giác chứ sao có thể đi với nhau một cách thật là hoà thuận được.
Việt Hùng: Tiến sĩ đã nói đến hai vấn đề, vậy thì vấn đề thứ ba là gì ạ?
TS Hà Sĩ Phu: Là “cương lĩnh đối ngoại”.Chừng nào người ta vẫn còn trưng ra tấm
biển Xã Hội Chủ Nghĩa, Xã Hội Cộng Sản thì cái “Cương lĩnh đối ngoại cổ truyền”
bao giờ cũng phải là thế này: gần nhất là các nước xã hội chủ nghĩa anh em, mà
xa nhất, thậm chí đối lập là chủ nghĩa tư bản, mà chủ nghĩa tư bản thì Mỹ là
đầu xỏ rồi. Thế bây giờ lại bắt cái kẻ thù đầu xỏ đó nó phải làm tròn nhiệm vụ
của người bạn lớn nhất giúp ta vào tổ chức WTO, giúp ta vào nhiều cửa ngõ khác
nữa, thì tôi e rằng Hoa Kỳ không đủ tài năng để đóng một lúc cả hai vai ngược
nhau này. Vì thế cho nên phải sửa những cái căn bản thì bước đi này mới thành
công được.
Việt Hùng: Thưa TS Hà Sĩ Phu, để tiếp tục câu chuyện trong buổi phát thanh trước
thì người ta vẫn nói rằng những thay đổi kinh tế của VN đáng ca ngợi, ngược lại
những thay đổi về chính trị và nhất là vấn đề nhân quyền, tự do tín ngưỡng thì
đáng chê trách. Với thực tế ở VN thì TS nghĩ như thế nào về vấn đề này.
TS Hà Sĩ Phu: Vâng, ai cũng biết rằng giữa kinh tế và chính trị xã hội nó liên
quan mật thiết. Nhưng có điều là cái nào đáng ưu tiên hơn và cái nào là nền tảng
cho cái nào? Rất nhiều người cũng thâu nhận cái chủ nghĩa kinh tế và lý thuyết
về kinh tế, như ở VN theo chính sách Mác Lê thì lấy kinh tế làm nền tảng, thì
cho rằng, thôi, cái gì chưa tính đến được thì cứ làm sau, nhưng cứ làm cái kinh
tế thật tốt đi thì cũng đã tốt quá rồi, từ kinh tế nó sẽ mở ra cái khác. Tôi
nghĩ rằng nó cũng không thật đơn giản như vậy đâu.
Tôi lấy ví dụ như thế này, về kinh tế, thì trước hết có phải thật sự kinh tế
mình đã rất khá so với những mặt khác không? Tôi trộm nghĩ thế này không biết
có đúng không, hiện nay có những người giàu lên rất ghê gớm, thậm chí có khi
giàu hơn cả các tỷ phú của nước ngoài nữa . Thế nhưng tôi quan sát và cũng có
hội ý với nhiều anh em thì thấy rằng những chỗ giàu nhất không phải là do làm
ăn sản xuất mà giàu, mà toàn là do bán đất, những tài sản to nhất vẫn là do đất
đẻ ra. Đây chính là bán đất lấy tiền thôi chứ có sản xuất gì, nền kinh tế thật
ra chả thay đổi gì bao nhiêu cả. Thế thì điều đó đâu phải là phát triển kinh
tế? Thế còn một vài nơi phát triển kinh tế thì lại phát sinh ra rất nhiều thứ
. Theo tôi, hiện nay về mặt kinh tế thôi thì cũng không nên đánh giá quá lạc
quan như mình nghĩ đâu. Tức là nếu chúng ta cứ nhìn các nơi có tính chất biểu
trưng, các khu chế xuất, nhà cao cửa rộng, mấy nơi dịch vụ gọi là 5 sao, 3 sao
v.v... mà cho đó là sự phát triển về kinh tế thì tôi nghĩ chưa đúng đâu. Thứ
nhất là đa
số dân đời sống vẫn nghèo lắm, những người dân bình thường kiếm miếng ăn hàng
ngày vẫn còn vất vả lắm.. Thứ hai nữa là những chỗ mà gọi là phát triển kinh
tế, nói chữ nó hơi mất lòng, tức là phồn vinh giả tạo. Rất giàu nhưng thực ra
cái giàu đó không phải là do đồng tiền sản xuất mà là do bán đất. Thế thì ngay
cả về mặt kinh tế cũng chưa phải đã có gì đáng lạc quan lắm đâu. Tuy cũng phải
nói rằng những cái tiến bộ, nếu so với trước thì cũng đã là nhiều lắm rồi.
Nhưng theo quan điểm của tôi, tôi vẫn cho rằng nếu không có những cơ sở làm nền
về Chính trị và về Xã hội thì Kinh tế chỉ phát triển tới mức nào đó thôi, vì
nó sẽ phát sinh mâu thuẩn. Các chuyện về chính trị xã hội thì ngày càng có rất
nhiều đảng viên, các đảng viên cao cấp từ ông Võ Văn Kiệt đến ông Lê Đăng Doanh,
rồi cho đến phó chủ nhiệm văn phòng quốc hội như ông Trần Quốc Thuận, v.v...,
nhiều lắm, cả ông Phan đình Diệu nữa, đều cho rằng phải sửa từ gốc, cứ bỏ cái
gọi là CNXH đi, đừng nói “định hướng” gì nữa cả, bỏ cả chủ nghĩa Mác Lênin đi,
tự mình tự lập, mình đứng dậy, dân tộc mình bảo nhau, đoàn kết nhau tìm con đường
mình thích nghi, dân tộc mình đi. Đấy, tôi nghĩ rằng chính trị xã hội rất là
gốc, mà cái đó thì mình chưa giải quyết . Thế còn mặt Xã hội hiện nay thì gần
như rất nhất trí là: tuy phát triển kinh tế mới một tí tẹo thế thôi nhưng vì
không có cơ sở chính trị vững chắc để làm nền tảng cho nên xã hội thoái hóa vô
cùng. Xã hội chưa bao giờ dối trá như thế này. Xã hội chưa bao giờ bạo lực như
thế này. Xã hội chưa bao giờ mất nhân cách như thế này. Thế nên tôi nghĩ rằng
về hai mặt đó (Chính trị và Nhân quyền) người ta nêu là nó chưa xứng với Kinh
tế thì cũng là quá đúng. Nhưng tôi, tôi nghĩ là chẳng những nó không được đi
sau kinh tế, mà phải đi trước để làm nền cơ. Chứ còn chủ trương rằng cứ đi kinh
tế trước, phát triển rồi chuyện kia thì bàn sau là một giải pháp nó không khoa
học.
Việt Hùng: Về chuyến đi của thủ tướng Phan Văn Khải hiện đang ở tại Hoa Kỳ. Trong
chuyến đi này thủ tướng Khải kỳ vọng nhiều vào việc Hoa Kỳ tuyên bố ủng hộ VN
gia nhập WTO, thế nhưng nếu mong mỏi này không đạt được liệu có ảnh hưởng tới
tiến trình hội nhập và cải tổ chính trị mà ông Khải là một trong những nhà cải
cách đang muốn thay đổi không ạ?
TS Hà Sĩ Phu: Về lâu dài mà nói thì cái sự vào WTO nó không phải là quyết định
đối với sự sống còn, đối với sự phát triển của cả đất nước, cả dân tộc đâu. Nó
vẫn phải là cái nội lực của mình, có năng lực thật hay không, đấy mới là quan
trọng. Song, đứng về cục diện trước mắt thì cái việc vào WTO nó cũng có tầm quan
trọng đấy , nên tôi cũng muốn ông Bush phải vượt cao hơn những quyền lợi về kinh
tế của nước Mỹ hay là quyền lợi chính trị toàn cầu của nước Mỹ, mà hiểu kỷ hơn
Việt Nam một chút, để trong khi ông ủng hộ, giúp đỡ về kinh tế, trong đó có chuyện
giúp vào WTO , thì ông ấy phải đề cập đến những yếu kém của Việt Nam kỷ lưỡng
hơn và dứt khoát hơn. Cái đó chính là giúp cho ông Khải đấy, bởi vì sửa được
cái đó thì bước đi mới vững chắc. Bởi vì thứ nhất là quan hệ giữa Việt Nam và
Mỹ nó sẽ thắt chặt hơn. Thứ hai nữa là đi được với Hoa Kỳ về mặt kinh tế, thì
tôi nghĩ rằng về mặt quân sự cũng phải có để đảm bảo cho mối quan hệ kinh tế
đó, làm cho mình thoát được cái nguy cơ lệ thuộc vào cường quốc phương bắc.
Mặc dù tôi rất quan tâm đến vấn đề dân chủ nhưng những chủ trương phát triển
kinh tế như thế tôi cũng rất ủng hộ và rất mong muốn.
Việt Hùng: Thưa TS Hà Sĩ Phu, 30 nắm đánh dấu chiến tranh kết thúc, 10 năm đánh
dấu quan hệ Việt - Mỹ, liệu chúng ta có thể cùng nhau dắt tay nhau đi dưới tấm
biển chỉ đường của sự hội nhập chưa?
TS Hà Sĩ Phu: Thứ nhất, muốn dắt tay nhau đi dưới tấm biển đó thì vẫn là cái
chuyện phải mở lòng ra. Như có một vị bình luận viên ở nước ngoài trên đài Á
Châu Tư Do có nói rằng trong việc hòa nhập này thì người chiến thắng là người
phải chìa bàn tay ra trước. Tôi nghĩ rằng chính phủ Việt Nam có lẽ cũng ý thức
được điều đó, cho nên động tác đôi lúc cũng có vẻ chìa bàn tay ra trước. Nhưng
cái bàn tay tin cậy, khi người ta bắt người ta có tin cậy được hay không thì
còn vướng một vài điều mà tôi đã nói đó, tức là anh phải có những hành động cụ
thể hơn nữa. Chuyện vừa rồi tôi nói, chuyện 30 tháng 4 mình tuyên truyền trong
nước như thế nào, rồi chuyện quan hệ miền Bắc miền Nam như thế nào…, rồi cái
chuyện yêu cầu xóa bỏ bức tượng đài ở Pulau Bidong đi là cái việc rất dại. Mong
rằng đợt đi này cũng tiến thêm một bước. Nhưng bước đó tôi nghĩ cũng chưa phải
là bước căn bản lớn lao gì. Tuy vậy, có được một bước tiến nào thì ta mừng bước
tiến đấy. Và tôi tin rằng kỳ này cũng có thể thắt chặt thêm được một chút và
cũng
giúp cho chính phủ Việt Nam nhìn rõ hơn sự thật một chút, là mình muốn đoàn kết
cả khối mấy triệu người ở nước ngoài thì mình cũng cần có những thay đổi căn
bản hơn nữa.
Việt Hùng: Vâng, trước khi chấm dứt cuộc nói chuyện thì tiến sĩ có điều gì muốn
nói với quý thính giả đang theo dõi cuộc nói chuyện hôm nay không ?
TS Hà Sĩ Phu: Trước khi dừng lời, tôi chỉ xin có ý kiến là đứng về toàn bộ xã
hội mà nói thì vừa rồi tôi nói có 3 vấn đề đấy. Nhưng thực ra tôi coi điều thứ
hai, điều về hòa hợp, rất là đáng quan tâm. Thật sự phải phá vỡ mọi bức tường
ngăn cách, bây giờ sự “phân tuyến” nó không còn là miền Bắc hay miền Nam, là
Quốc hay là Cộng, là trong nước hay ngoài nước. Tôi nghĩ phải phá vỡ các rào
cản ấy đi. Bây giờ nếu có “ phân tuyến” thì chỉ còn “phân tuyến” như thế này,
tức là anh có thực lòng, thực lòng hòa hợp hòa giải để xây dựng đất nước hay
không? Mà muốn hòa hợp hòa giải thì phải có Dân chủ, đương nhiên là như thế.
Nếu không dân chủ thì ai người ta lại theo anh để bị đồng hóa, theo anh để thủ
tiêu người ta đi, thì ai người ta chơi với anh được. Tôi mong rằng mọi ranh giới
bên trong bên ngoài là xóa hết. Cho nên hôm nay mà nói chuyện với đài Á Châu
Tự Do , những người có thể sẽ nghe cuộc trò chuyện của chúng ta, có thể là những
người trong nước, những người ngoài nước, có thể là những anh em trong bộ phận
chuyên
chính ở trong nước v.v... thì tôi nghĩ rằng nên thống nhất với nhau: Chừng nào
mà các bức tường ngăn cách đã bỏ đi thì triển vọng hòa hợp hòa giải để làm điều
Đại nghĩa cho dân tộc mới mong thành công được.
Việt Hùng: Vâng, xin được cám ơn tiến sĩ Hà Sĩ Phu./.
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
TIỂU SỬ |
|