CÂU ĐỐI GIAO CA GIỮA HỔ VÀ MÈO
Nhân ngày nhà giáo 20 - 11 năm nay , HỔ đến
thăm MÈO với tư cách trò thăm thày giáo. Mừng cho cậu học trò võ
biền sắp hết thời làm chúa sơn lâm , nhưng khi bị dồn vào nước
bí cũng có đôi chút thức thời, cũng tỏ ra có văn hóa như ai, Mèo
mới đọc :
·
HÔ Ở LÀNG VẰN , GẶP KHI LÀNG VẶN ,
NỊNH KHÁCH LÀNG VĂN !
Vế xuất đối khó ở chỗ ngoài sự vạch trần bản chất
HỔ vốn họ nhà VẰN , chỉ khi bị VẶN mới giả bộ
có VĂN một chút , để thích nghi thôi ; Mèo
còn hàm ý nhắc anh học trò láo lếu của mình rằng sự đổi mới
của Hổ quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chuyện đổi dấu ngôn từ chứ
mới mẻ gì.
Hổ sôi máu, nhưng không gầm gào gì cả , chỉ mím
miệng để giữ mùi hôi, rồi ra bộ kính cẩn đối lại :
·
MÈO GIẤU CỦA CHUA , ĂN VỤNG CỦA
CHÙA , NGỒI NGAI CỦA CHÚA !
Đôi tai thính của Mèo vốn nghe được cả tiếng
chuột thì thầm trong đêm, thế mà nghe vế đối của Hổ bỗng dưng nó
choáng, nó ù , chỉ nghe như có ai đó nói từng tiếng rành rọt :
Thưa thày, thế thì thày có kém gì em !
Thày ăn bao nhiêu “ chùm khế ngọt “ của quê hương mà cái sản
phẩm thày tạo ra thì
“
chua như cứt mèo “, nên thày cứ phải “ giấu như mèo giấu cứt “ !
Mèo nào lại chẳng ăn vụng, nhưng ăn vụng của nhà coi như của của
chùa thì vừa ăn vừa phá vô tội vạ ! Tính cách thế mà thày lên
ngôi Chúa, lấn át cả vua ư !
Mèo nghĩ thầm : Thằng học trò này thật
phản trắc, chẳng trách loài người nó sắp xóa sổ mày ! Chúa sơn
lâm gì rồi cũng vào bảo tàng, vào vườn bách thú thôi con ạ !
Mèo đưa tay vuốt râu, lấy lại tư thế ông
thày dạy võ khi xưa, rồi bảo :
Đáng
lẽ còn đôi ba tháng nữa mới đến Lễ giao thừa để anh bàn giao
‘chính sự ’ lại cho tôi. Nhưng nhân đây anh hãy coi Câu đối này
là cuộc bàn giao sớm. Đêm Ba mươi , khi thấy Thiên hà rung
chuyển anh cứ việc cúp đuôi chạy thẳng về rừng, không cần có lễ
nghi gì thêm nữa.
Nói xong Mèo nhảy tót lên xà nhà , một thế
võ mà bấy nay Mèo vẫn giữ riêng cho mình để phòng thân, nhất
định không trao cho Hổ .
‘ Phóng sự ‘ ghi
ngày 20 / 11 / 1998
để đón Xuân Kỷ Mão (1999)
HÀ SĨ PHU
|