NHỮNG VỤ ÁN
Đơn khiếu nại (Đặng thị Thanh Biên)
Đơn
khiếu nại
Đặng thị
Thanh Biên
CỘNG HÒA
XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
Kính gửi : - Viện Kiểm
sát Nhân dân tối cao
- Bộ Nội
vụ, Cục An ninh điều tra
- Tòa án
Nhân dân Hà nội
- Cơ quan
An ninh điều tra, Công an Hà nội
- Cơ quan
An ninh điều tra Lâm đồng
Tôi là Đặng thị
Thanh Biên,53 tuổi,cán bộ nghỉ hưu. Là vợ ông Nguyễn Xuân Tụ tức Hà Sĩ
Phu nguyên là cán bộ nghiên cứu khoa học thuộc Viện Khoa học Việt nam,
phó tiến sĩ Sinh học, nay đã nghỉ hưu.
Hai vợ chồng chúng
tôi đều ngụ tại 4E Bùi thị Xuân, Đà lạt, Lâm đồng.
- Ngày 22/11/1995 chồng
tôi từ Đà lạt đi Hà nội thăm gia đình và bạn bè.
- Ngày 04/12/1995 chồng
tôi bị cơ quan An ninh điều tra Hà nội bắt giữ,vì “đã có hành vi chiếm
đoạt bí mật nhà nước”
- Ngày 22/8/1996 Tòa
án nhân dân Hà nội đưa chồng tôi ra xét xử vì tội danh “cố ý làm lộ bí
mật nhà nước” , tại Tòa án nhân dân Hà nội, và bị kết án 12 tháng tù.
- Hiện nay chồng tôi
đang bị giam giữ tại trại giam B14, Hà nội.
Thưa các ông.
Đã hơn một tháng nay
tôi sống trong tình trạng hoang mang lo lắng, mất hết lòng tin vào sự
công minh chính trực của phiên tòa và của cơ quan Anh ninh điều tra Công
an Hà nội. Ai là người bảo vệ chúng tôi? Cơ quan nào bảo vệ chúng tôi để
bớt đi những nỗi đau, nỗi oan ức mà vợ chồng chúng tôi đã phải chịu đựng
gần một năm nay?
Hôm nay,30/9/1996,
hồi 14g30 tại trại giam B14 Hà nội tôi được gặp chồng tôi. Chồng tôi
căn dặn tôi : “Em ở ngoài đi đứng cẩn thận, không lại bị tông xe, và
kẻ cắp giật túi”. Lúc đó có sự giám sát của ông quản giáo Tâm. Phải
chăng hình ảnh bị tông xe giật túi do Công an bày ra,
rồi được kết thành tội “đã có hành vi chiếm đoạt bí mật nhà nước” đã
thành dấu ấn, một nỗi đau, nỗi oan ức của chồng tôi : Ông Hà Sĩ Phu, cán
bộ khoa học giàu lòng yêu nước, yêu nhân dân mà bị kết tội oan uổng như
vậy !
Tôi không thể cầm
lòng ngồi chờ đến khi chồng tôi hết hạn tù. Buộc tôi phải cầm bút viết
lên những điều rất thật trong phiên tòa xét xử chồng tôi để kính trình
lên các quý cấp lãnh đạo xem xét, hủy bỏ vụ án , trả lại ngay tự do cho
chồng tôi là ông Hà Sĩ Phu.
1) Tôi xin phép trình
bày vài điều tôi ghi nhận được từ trong phiên tòa ngày 22/8/1996 :
- Ông chủ tọa Nguyễn Sơn
gọi : Bị cáo Nguyễn Xuân Tụ có ý kiến gì về bản Cáo trạng đã đọc ?
- Ông Nguyễn Xuân Tụ nói
“Có ” và ông nói : “ Ngay trang đầu bản cáo
trạng đã ghi bắt quả tang tôi có hành vi chiếm đoạt bí mật nhà nước là
sai hoàn toàn với thực tế.. Lúc đó tôi đang đi xe đạp về phía Bờ hồ thì
có hai người ngồi xe gắn máy rượt sát , tông vào xe làm tôi ngã. Tôi
chưa kịp đứng vững dạy thì có người giật túi, tôi chưa kịp kêu thì đã
thấy đông người , trong đó có nhiều Công an vây quanh. Công an dẫn tôi
và người giật túi về đồn Công an Hàng Bài. Kẻ giật túi được ngồi yên.
Một Công an giằng túi tôi đòi xem có mất gì không. Tôi nói tôi không mất
gì cả nhưng tôi vẫn bị khám túi , lục soát rồi lập biên bản là tôi bị
bắt quả tang đang chiếm đoạt bí mật nhà nước. Thật là vô lý! Cứ làm như
tôi là gián điệp biệt kích bị bắt quả tang đang mở khóa kho lưu trữ hồ
sơ quốc gia !”.
Ông Tụ khi nói thì quay mặt về phía chúng tôi, ông còn lấy tay làm động
tác mở khóa.
Chủ tọa Nguyễn Sơn
rung chuông nói: “Bị cáo Nguyễn Xuân Tụ quay mặt lên, không được kể
dài dòng, chỉ được phép nói đồng ý hay không đồng ý với bản Cáo trạng
thôi !”.
Cả phòng xử án mọi
người ngớ ra. Không ngờ sự việc vụ án xảy ra trớ trêu như vậy.
Sau khi dự phiên tòa,
ngày 23/8/1996 hồi 8g30 tôi tới cơ quan An ninh gặp ông Trung tá Vũ Hiền
là người ký lệnh bắt chồng tôi. Tôi nói : “Thưa
ông,ngày hôm qua trong phiên tòa ông đã nghe rõ chồng tôi nói rồi chứ?
Các ông bày trò tông xe giật túi chồng tôi, rồi vu cáo trắng trợn cho
chồng tôi thật vậy sao? Tôi thấy thật xấu hổ, thật đau xót cho các ông,
những người nắm quyền lực và pháp luật mà phải làm như thế ! Trong bản
Cáo trạng các ông còn ghi thu giữ tại nhà tôi 32 đĩa vi tính, 3 băng cát
xét, 265 tài liệu. Tại sao các ông lại ghi lập lờ như vậy? Biên bản khám
nhà và biên bản khui mở niêm phong tôi đã trao tận tay các ông ngày
18/12/1995 không lẽ các ông không đọc? Thưa ông 32 đĩa vi tính thì 30
đĩa là chương trình của máy như các tệp tin điều hành, các phông chữ
...v ...v...Còn 2 đĩa kia là ghi những lời bình về các bài viết của
chồng tôi. Ba băng cátxét thì 1 băng là băng trắng còn 2 băng cũng ghi
các lời bình về bài viết của chồng tôi. Còn 256 tài liệu như trong bản
Cáo trạng đã ghi mập mờ thì trong biên bản khám nhà của cơ quan An ninh
Lâm đồng đã ghi rõ là 3438 trang, nhưng tất cả không có tài liệu nào là
tài liệu mật !”.
Ông Trung tá Vũ Hiền
nói : ngày hôm qua ông bận, không có mặt dự phiên toìa(!), trong ban Cáo
trạng không ghi “đã có hành vi chiếm đoạt bí
mật nhà nước” mà chỉ ghi “cố ý làm lộ bí mật nhà nước”. Còn các con số
ghi các hiện
vật trong bản cáo trạng là để sau này trả lại chồng tôi.
Buổi khác,ngày 4/9/1996
tại cơ quan điều tra Công an Hà nội, ông Vũ Hiền còn đe dọa tôi nếu trả
lời phỏng vấn các báo chí thì sẽ bị bắt. Và luôn nhắc nhở tôi “không
được nói, không được nói”.
Tôi thiết nghĩ, nếu
chiểu theo bộ luật tố tụng hình sự của nhà nước Việt nam thì bên bắt
người như thế là đa vi phạm vào điều khoản nào, hẳn các ông có thể chỉ
rõ cho tôi được biết !
2) Còn về sự kết tội
“cố ý làm lộ bí mật nhà nước” , tôi cũng xin trình bày những ghi nhận
rất thật trong phiên tòa. Ba luật sư bào chữa cho các bị cáo đều đã phát
biểu và cùng chung ý :
* Phiên tòa xét
xử không có vật chứng.
* Người giám
định bức thư của ông Võ văn Kiệt là tài liệu tối mật của nhà nước lại
không có mặt tại phiên tòa.
* Trong vụ án,
có 4 bản photocopy bức thư của ông Võ văn Kiệt thì Công an đã thu lại
cả, rồi lại rút ra khỏi hồ sơ vụ án đưa lên nộp cho văn phòng chính phủ
.
* Như vậy là
không có độ thiệt hại do vụ án gây ra.
Các bị cáo đều đã
chứng minh được rằng mình không hề cố ý làm lộ bí mật nhà nước gì cả.
Bên Công tố không bác
bỏ được ý kiến nào của luật sư cũng như của bị cáo. Phía luật sư đã đề
nghị bãi bỏ phiên tòa, hoặc ngừng để tiếp tục điều tra, vì chưa đủ yếu
tố cấu thành tội phạm. Luật sư Trần Lâm còn nói :” Nếu xét về mặt
chính trị thì không nên có phiên tòa này sẽ có lợi hơn”.
Kính thưa các quý
cấp lãnh đạo.
Tôi là người vợ của
một người chồng là một nhà trí thức nghiên cứu khoa học. Tôi thấy chồng
tôi vô tội mà bị kết án oan như vậy, thật không đành lòng.
Kính đề nghị các cấp
lãnh đạo xem xét lại,hủy bỏ vụ án và trả lại tự do cho chồng tôi là
Hà Sĩ Phu.
Hà nội ngày 30 tháng 9 năm 1996
Kính đơn
Đặng thị Thanh Biên
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
TIỂU SỬ |