LÝ LUẬN     VĂN HỌC     BÌNH LUẬN     PHỎNG VẤN     VỤ ÁN LIÊN QUAN     TIỂU SỬ

"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988

"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993

"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995

NHỮNG VỤ ÁN

Đơn khiếu nại của bà Đặng thị Thanh Biên


Đơn khiếu nại

  Về một QUYẾT ĐỊNH XỬ PHẠT HÀNH CHÍNH

         (xung quanh thủ tục khai báo tạm vắng)

Cộng hòa Xã Hội chủ nghĩa Việt nam

Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

Kính gửi :   1/ Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao

                   2/  Các cơ quan hữu trách trong tỉnh Lam đồng :

                        - Hội đồng nhân dân Đà lạt và Lâm đồng

                        - Tỉnh ủy, UBND tỉnh và thành phố ĐL

                        - Công An tỉnh và thành phố và ĐL                                                       

                        - Sở Tư pháp LĐ, Kho bạc tỉnh LĐ       

                        - Đảng ủy,UBND và Công an phường 2 Đà lạt

                   3/ Báo chí và công luận.               

        Tôi là đặng thị Thanh Biên, 61 tuổi, cán bộ hưu trí, hộ khẩu tại 4E Bùi thị Xuân, Đà lạt, Lâm đồng. Sáng 10-12-2003 tôi đưa chồng tôi (ông Nguyễn Xuân Tụ, 65 tuổi,tức Hà Sĩ Phu) ra Hà nội khám bệnh. Trước khi đi tôi đã gặp ông Lê Thanh Hà , tổ trưởng dân phố, để báo sự vắng mặt của 2 vợ chồng tôi, tôi còn nói thêm rằng tôi đã viết sẵn giấy khai tạm vắng để ở nhà (giao cho cháu tôi là Nguyễn Xuân Qúy), nếu cần có giấy này thì anh nói cháu Quý đem nộp. Tôi còn gặp mấy gia đình trong khu tập thể 4E Bùi thị Xuân để nói chuyện việc tôi đưa chồng ra Hà nội khám bệnh. Sáng ngày 26-12-2003 (tức là sau đó nửa tháng), vợ chồng tôi đã trở về nhà tại Đà lạt, và ngay buổi chiều hôm đó tôi đã gặp ông Hà để báo chúng tôi đã về.

    Việc trình báo tạm vắng, tôi nghĩ thế là chu đáo.

    Không ngờ ngày 9-1-2004 chúng tôi bị mời lên Công an phường 2 để kiểm điểm về việc không thực hiện trình báo tạm vắng. Tôi đã trình bày lại việc tôi đã trình báo với Tổ trưởng dân phố như vừa kể trên, và chồng tôi thì nói rõ thêm về tình trạng bệnh tật lúc ấy rất trầm trọng, đã chữa tại Đà lạt hàng tháng không khỏi, khi đi rất vội vàng nhưng vẫn không quên việc trình báo.

    Bất chấp lời trình bày đúng sự thật, có lý có tình ấy,đại úy Công an Hàn văn Khanh của phường 2 vẫn kết luận là chúng tôi đã phm luat, vẫn yêu cầu tôi viết bản tường trình, đồng thời lp biên bản lấy lời khai chi tiết của chồng tôi như thể biên bản hỏi cung. Ong Khanh chỉ cho chồng tôi xem một điều khoản trong một Nghị định và giải thích thêm: Đấy chú xem, hễ là công dân Việt nam trên 15 tuổi, đi khỏi nơi cư trú một ngày thôi là phải trình báo. Không thể trình bằng miệng mà phải làm đơn, vì đây là việc xin và cho, xin phép thì phải xin nơi có quyền cho phép, phải là nơi có con dấu, tổ trưởng dân phố làm gì có con dấu mà cho phép chú?

Chồng tôi nói : “Đi vắng chỉ cần báo chứ không cần xin phép, cả nước Việt nam này tôi chẳng thấy ai đi vắng mấy ngày mà xin phép Công an cả, thậm chí trình Tổ trưởng cẩn thận như tôi cũng chẳng mấy người trình đâu!”

     Nhưng ông Khanh vẫn cứ lập thêm 2 biên bản nữa:“ Biên bản về Vi phạm hành chính”, trong đó có hẹn “đúng 8g sáng 12-1-04  có mặt ở Công an phường 2 để giải quyết”.(đáng chú ý là ở đây chỉ có một việc , việc tôi đưa chồng tôi đi chữa bệnh,  mà phải làm riêng mỗi người một biên bản?)

       Mặc dù rất khó chịu về cách giải quyết kỳ lạ, nhưng đúng hẹn trong giấy, tôi vẫn đến trụ sở Công an, nhưng rất lạ là Công an lại đi vắng, không để lại một lời nhắn gì ở phòng thường trực. Kiên nhẫn chờ nửa giờ, tôi đành bỏ về.

         Hai hôm sau Công an lại đến, không một lời xin lỗi, mà đưa tiếp 2 giấy mời nữa hẹn sáng 16-1-04 lại lên Công an để nhận Quyết định phạt vi phạm hành chính. Lúc này tôi phê bình Công an đã làm việc không nghiêm túc, không đúng hẹn. Còn chồng tôi thì phân tích rõ: “Đây chỉ có một vic:vơ tôi đưa tôi là benh nhân đi khám bnh, v tôi là chủ ho,lại là người đã trưc tiếp đi trình báo, vậy các anh nói chuyen với v tôi thôi chứ, sao lai phải làm 2 giấy, tôi không có phan s gì phải làm vic với các anh cả!”

    Sáng 16-1-04 tôi lại lên đồn Công an và Công an đưa cho tôi 2 “Quyết định xử phạt vi phạm hành chính” , một cái phạt tôi, một cái phạt chồng tôi, mỗi người 60.000 đồng, phải nộp tiền phạt tại kho bạc Nhà nước. Tại đồn Công an tôi đã nói lên tất cả những điều vô tình vô nghĩa như tôi đã trình bày ở trên.Nhưng ông Khanh một lần nữa lại khẳng định: Bất cứ người dân nào, muốn đi đâu một ngày phải được Công an cho phép, Công an không cho phép không được đi!

Giữa lúc mọi người đang chuẩn bị Tết cổ truyền, thì hai vợ chồng già hưu trí chúng tôi, vẫn đang ở tình trạng bệnh tật phải điều trị, mà bị gây phiền hà như vậy? Không biết “luật” này là áp dụng như nhau cho tất cả mọi người hay chỉ được viện ra riêng cho gia đình tôi? (Đã 8 năm nay chồng tôi chưa ra khỏi Đà lạt!).

        Vì thế tôi khiếu nại và kiến nghị :

1/ Hủy bỏ 2 Quyết định xử phạt hành chính nói trên đối với tôi và chồng tôi.

2/ Việc áp dụng luật pháp như trong trường hợp này, nếu được coi là đúng luật pháp thì có nghĩa là hầu hết dân ta hiện nay đều phạm pháp! Vì tôi đi hỏi tất cả những người sống quanh mình thì đều được trả lời : cả đời tôi sống ngần này tuổi đầu, kể cả dưới thời Pháp thuộc, chưa lần nào đi nghỉ chơi trên đất nước mình mà tôi phải xin phép và chờ sự cho phép của Công an cả!.

    Nhưng nếu lời của Công an phường 2 như đã nói ở trên là đúng quy định của luật pháp thì tôi kiến nghị Nhà nuớc nên có kế hoạch cho toàn dân học tập quy định này để cả nuớc cùng tự giác thực hiện: trước khi có việc cần đi vắng nhà phải làm đơn xin phép Công an khu vực cho đúng pháp luật,chờ được phép rồi hãy đi !.

    Tôi xin trân trọng cảm ơn và mong đợi sự phúc đáp.                        

                                        Đà lạt ngày 16-1-2004

                                              Người khiếu nại

              Đặng thị Thanh Biên  (4E Bùi thị Xuân, Đà lạt )

LÝ LUẬN    VĂN HỌC    BÌNH LUẬN    PHỎNG VẤN    VỤ ÁN LIÊN QUAN    TIỂU SỬ