NHỮNG VỤ ÁN
Bản tin tháng 6-2004
Nhà nước Việt nam vẫn tiếp tục vi phạm
quyền thông tin của gia đình ông Hà Sĩ Phu
Mọi người đã biết : Từ năm 1997, lấy cớ HSP đã trả lời phỏng vấn
các đài nước ngoài, cơ quan Công an đã yêu cầu Bưu điện Lâm đồng tạm cắt
điện thoại của gia đình Hà Sĩ Phu . (Tạm cắt đã 7 năm không nối lại cho
khách hàng, mặc dù khách hàng đã phản đối lý do tạm cắt đó).
Mới
đây, tháng 4-2004 có một người ở cùng phố Bùi thị Xuân cần bán bớt một
máy điện thoại đang dùng, Công ty Viễn thông Lâm đồng (14 Quang Trung,
Đà lạt) biết bà Biên (vợ ông HSP) đã đăng ký xin lắp điện thoại nên đã
mời hai người đến để làm thủ tục nhượng lại điện thoại. Bà Biên đã trả
tiền cho người bán trước mặt nhân viên bưu điện, đã trả phí tổn dịch vụ
cho Công ty Viễn thông, rồi bà Đặng thị Thanh Biên đã đứng tên trực tiếp
ký “hợp đồng thuê bao điện thoại” với Công ty Viễn thông.
Thế
nhưng sau đó chỉ một tháng (14-5-04), nhân viên Công ty Viễn thông đem
đến cho bà Biên xem một công văn của Sở Bưu điện Lâm đồng gửi Công ty
Viễn thông, cho biết sự sang nhượng và ký hợp đồng như vậy là “không
đúng luật pháp”, yêu cầu Công ty phải báo cho bà Biên biết, rồi
Công ty phải tự hủy hợp đồng đã ký (bất kể bà Biên có đồng ý hay
không !).
Vợ
chồng ông bà HSP đã nói rõ với nhân viên bưu điện rằng: có thể dẫn chứng
thực tế ngay ở hàng xóm xung quanh, người ta sang nhượng điện thoại
cho nhau thoải mái, thậm chí người mua không cần đứng tên ký hợp đồng
mới, mà cứ việc di chuyển điện thoại, cứ dùng tên và máy của người
khác, nơi khác, mà không sao cả. Thậm chí người mua và dùng điện
thoại còn chưa hề có hộ khẩu tại Đà lạt. Trường hợp ông bà HSP rất đàng
hoàng, chính thức hơn rất nhiều, bà Biên không có bất cứ một sai
sót nào, tại sao lại bị quy là không hợp pháp?
Luật pháp tùy tiện đến thế là cùng!
Có
lẽ Công an và Bưu điện thấy rõ cái cớ để cắt hợp đồng điện thoại như
trên là quá vụng về, thô bạo, nên mấy hôm sau Bưu điện lại báo cho bà
Biên biết là “người bán điện thoại nay muốn đòi lại, không thích bán
nữa”(và thôi không nhắc gì đến cái quyết định phi lý hôm trước!).
Chao ôi, làm gì có chuyện trẻ ranh như vậy, người bán muốn xin lại không
bán nữa thì phải đến gặp để xin với bà Biên xem bà Biên có đồng ý không
, chứ sao lại xin Bưu điện ? Vở kịch thứ hai này cũng vẫn vụng về, phi
lý , nên không thể che đậy được bàn tay vi phạm nhân quyền của nhà nước.
Cho nên họ sợ bị lên án và phải bày cái trò “ma tịt” như vậy , chứ không
dám lộ mặt. Luật pháp như thế thì chỉ là luật pháp giả vờ, thực chất là
người cầm quyền muốn làm gì thì làm, muốn cấm ai cái gì thì cấm.
Việc này là
quan hệ thị trường, người mua người bán đều thỏa mãn nhu cầu của mình,
cơ quan dịch vụ đã làm chức năng dịch vụ và đã thu tiền lệ phí. Vậy Bưu
điện, với tư cách cơ quan kinh doanh, sao lại bỗng dưng đơn phương yêu
cầu cắt hợp đồng với khách hàng như thế được.(Giả thử do yêu cầu của
Công an, thì Công an phải có văn bản chính thức, và phải chính thức trao
văn bản ấy cho người tiêu dùng mới là kiểu làm việc đứng đắn của luật
pháp, chứ sao cứ đứng đằng sau mà bắt cơ quan kinh doanh phải chường mặt
ra,“chơi xấu” với khách hàng của mình như thế ?).
Rồi
đây trong sự hòa nhập thị trường, hết độc quyền, phải tự do cạnh tranh,
mà ứng xử kiểu đó với khách hàng (thượng đế!) thì chỉ có thua người ta
thôi, chứ làm sao “nâng cao được năng lực cạnh tranh” như Nhà
nước mong muốn ? Tuyên truyền một đường , lại thi hành một nẻo thì làm
sao mua được chữ “TÍN” là yếu tố quyết định thành bại của Thị trường?
Việc áp dụng luật pháp mà cứ tùy tiện, với người này là đúng luật, với
người khác lại bảo là phạm luật, đầy bất trắc như
thế thì ai dám mạo hiểm vào làm ăn với mình được nữa?
T. H.
(Hà nội- tháng
6-2004)
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
TIỂU SỬ |